- Ài, may mắn thành chủ không có dính dáng vào, Thiên Hà Hội hiện tại mạnh như vậy, chúng ta xen vào cũng bị làm thịt.
- Chúng ta cá cược không? Ta cược trong vòng ba nén nhang Thiên Vấn sẽ bị giết!
Trên tường Đào Nguyên Thành đứng đầy quân sĩ cùng cường giả, trên bầu trời cũng đều là võ giả, có mười vạn quân sĩ võ giả. Toàn bộ đều xem náo nhiệt, đại chiến như vậy phát sinh ở ngoài thành, bọn họ ở trong đại trận hộ thành, căn bản không cần lo lắng bị công kích, bọn họ tự nhiên vui vẻ xem kịch.
Không chỉ riêng đám quân sĩ, còn có rất nhiều cường giả đều vươn ra thần niệm. Thiên Vấn lấy một chọi ba, đây là cơ hội học tập rất tốt, hơn nữa bọn họ cũng cần chú ý tình huống, tránh cho bị Thiên Hà Hội chơi xấu.
Ầm!
Quả nhiên, qua hai nén hương sau, Thiên Vấn bị Phục Mạc tìm được cơ hội một chiêu đánh chết. Thiên Vấn chết, cục diện xem như đã định, Lê Hành thấy cảnh này, trong mắt lộ ra một chút tuyệt vọng.
Hắn khe khẽ thở dài, xòe tay, trầm giọng quát:
- Đều dừng tay, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Bên Vấn Tiên Cung chỉ còn lại hơn hai trăm võ giả, Thánh Hoàng chiếm đa số, Lê Hành là Thánh Hoàng hậu kỳ, sức chiến đấu rất mạnh, nên sức kêu gọi của hắn rất lớn, hắn vừa lên tiếng thì quân sĩ xung quanh không tấn công nữa.
Quân sĩ Thiên Hà Hội ở bên kia cũng ngừng lại, nhìn hướng nhóm Phục Mạc, chờ mệnh lệnh của bọn họ. Phục Mạc bị thương, bị Thiên Vấn trước khi chết một kích đánh trúng, ánh mắt của hắn quét qua, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh lùng lắc đầu.
- Giết!
Một thống lĩnh thu được mệnh lệnh, rống lớn, lại lần nữa bắt đầu công kích. Nhóm Lê Hành thầm thở dài, chỉ có thể liều mình bắt đầu phản kích. Thiên Hà Hội không định nhận bọn họ, muốn chém tận giết tuyệt, bọn họ chỉ có thể tử chiến đến cùng.
- Vũ Dương!
Phục Mạc mặc kệ bên kia, ánh mắt nhìn qua Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, thấy ba người đẫm máu, bị thương rất nặng, hắn lạnh lùng nói:
- Các ngươi ba còn muốn ngoan cố chống lại đến cùng? Ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không thì Thiên Vấn là kết cục của các ngươi!
Phục Mạc vẫn rất xem trọng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhưng hắn hiểu lầm ba người, cho rằng vừa rồi nhóm Vũ Dương liên hợp với Thiên Vấn giả đầu hàng, cho nên ngữ khí tự nhiên sẽ không quá tốt.
- Ha ha!
Mạc Thiên Thiên nghe thấy lời nói của Phục Mạc thì khó chịu, lạnh lùng cười nói:
- Khác đường thì không chung lối, chốn về của võ giả là tử vong, không có gì để nói.
- Nếu các ngươi ngu xuẩn không nghe thì chết đi!
Phục Mạc giận dữ, trường kiếm trong tay sáng lên, định tấn công.
- Bọn họ sẽ không chết, ngược lại tất cả các ngươi phải chết!
Vào thời khắc này, phương xa vọng lại tiếng quát như sư tử gầm, tựa như lôi đình nổ vang.
Phục Mạc khựng người lại, nhìn qua, thấy một chiếc chiến thuyền bay đến với tốc độ siêu nhanh. Bảy cường giả đứng trên sàn thuyền, trên người cuồn cuộn sát khí, giống như bảy thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, gió lạnh thấu xương.
Âm thanh chấn nhóm Phục Mạc ngây ra, toàn trường cũng lần lượt liếc mắt, muốn nhìn xem ai to gan đến thế, kiêu ngạo dữ vậy? Chỗ này là địa bàn của Thiên Hà Hội, thế lực xung quanh đều nhận được Tất tộc truyền lời, ai dám đến làm hỏng chuyện tốt của Tất tộc?
Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rùng mình. Vũ Dương lập tức nhìn hướng bên kia, Loan Tịch cùng Mạc Thiên Thiên không quay đầu mà nhìn nhau, trong mắt hai người trào lệ.
Hai nàng quá quen thuộc âm thanh kia, lúc trước đã vô số lần cầu nguyện, hy vọng chủ nhân của âm thanh này có thể xuất hiện, giúp các nàng vượt qua kiếp nạn. Tuy rằng bọn họ trong lòng cũng rõ ràng, người này xuất hiện có lẽ cũng không thể thay đổi cái gì, nhưng vẫn vô cùng khát vọng sự xuất hiện của hắn.
Hiện tại hắn thật sự đến!
Hai người không dám nhìn, sợ là giấc mơ, nếu nhìn sẽ tỉnh mộng, nhìn thấy là ảo giác. Nếu đây là mơ thì bọn họ hy vọng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Bên cạnh vang lên tiếng hét to đầy vui sướng của Vũ Dương:
- Lục Ly!
Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên từ từ chuyển ánh mắt qua chiến thuyền. Khi hai nàng thấy bóng dáng quen thuộc trên sàn thuyền thì thân thể mềm mại chấn động mạnh, theo sau nước mắt như vỡ đê trào ra.
Lục Ly trở về, về ngay phút then chốt như vậy, khiến hai nàng cảm giác dù chết cũng đáng. Hai nàng không quan tâm gì nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, không chịu dời đi tầm mắt.
- Lục Ly?
Phục Mạc ngây ra, cái tên nghe hơi quen, hắn có chút ấn tượng với người này. Dường như Lục Ly đã mất tích vài năm? Không ngờ xuất hiện vào lúc này, còn mang theo sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
- Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn kia rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là công tử của đại tộc?
Phục Mạc nhìn Tiểu Bạch, thấy vẻ mặt kiệt ngạo bất thuần của Tiểu Bạch, trên người cuồn cuộn sát khí, hắn vốn muốn trực tiếp ra tay chém giết Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhưng suy nghĩ một hồi thì do dự.
Phục Mạc phất tay ra sau lưng, một đám Thánh Hoàng bao vây Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương.
Phục Mạc nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, hỏi:
- Chư vị đến từ đâu? Chúng ta là Thiên Hà Hội, chúng ta là thế lực phụ thuộc của Tất tộc, xin chư vị nể mặt, về sau sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Phục Mạc không để ý Lục Ly, cho rằng Lục Ly đầu phục công tử của một đại tộc, cho nên Tiểu Bạch hẳn là người cầm đầu, giao tiếp đàng hoàng với Tiểu Bạch thì mọi chuyện có thể bàn lại.
Lục Ly trông thấy nhóm Vũ Dương bị bao vây thì cau mày, ngẫm nghĩ, truyền âm vài câu với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhẹ gật đầu, rất là trương cuồng nói:
- Ngươi quản chúng ta đến từ đâu, thả ba võ giả kia qua đây, chúng ta không quan tâm chuyện khác, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
- Hưm?
Sắc mặt đám người Phục Mạc lạnh xuống, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, lần này chủ yếu là vì ba người này. Nếu không phải vừa rồi quá tức giận, chắc chắn Phục Mạc không nỡ giết bọn họ.
Bây giờ có công tử của một đại tộc đòi ba người, Phục Mạc tự nhiên không cho, dù phải giết cũng không để người khác hưởng.