Lục Ly vung tay lên, mang theo toàn bộ võ giả lên chiến thuyền. Lục Ly thả Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương ra, vừa rồi ba người đã ăn dược chữa thương, khôi phục một chút.
- Lục Ly!
Vũ Dương đứng lên, cùng Lục Ly ôm nhau. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch cũng rất muốn ôm, nhưng có mặt nhiều người, chỉ có thể nhìn Lục Ly trân trân, trong mắt tràn ngập trìu mến.
- Hai vị này là tiểu tẩu tử của ta đúng không?
Tiểu Bạch nhếch môi cười, bướng bỉnh chắp tay vái chào:
- Chào hai vị tiểu tẩu tử, ta là tiểu đệ của lão đại, ta tên Lục Tiểu Bạch, thỉnh an hai vị tiểu tẩu tử!
Trước lúc Mạc Thiên Thiên và Loan Tịch bị Lục Ly thu vào thì thấy cảnh Tiểu Bạch giây giết Phục Mạc. Hơn nữa Tiểu Bạch rõ ràng là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, cho nên bọn họ vội vàng đáp lễ, trên mặt có chút ngượng ngùng rụt rè.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to:
- Được rồi, Tiểu Bạch, để các nàng đi chữa thương trước. Chúng ta quay thuyền về Đông Linh Thành hay đi Nam Vương Thành?
- Đi Nam Vương Thành quá xa!
Tiểu Bạch hoàn toàn không quan tâm nói:
- Đi Đông Linh Thành luôn, chẳng lẽ bọn họ dám động vào ta? Không nói ta giết vài võ giả của thế lực phụ thuộc của bọn họ, dù giết trưởng lão của Tất tộc thì sao nào?
- A!
Đám người Lê Hành đều ở trong khoang thuyền, nghe lời Tiểu Bạch nói thì hai mặt nhìn nhau. Vị gia này rốt cuộc có thân phận gì? Giết trưởng lão của Thiên Hà Hội, còn muốn đi Đông Linh Thành? Nghe khẩu khí thì Tất tộc chẳng là cái gì trong mắt người này.
Lục Ly cho ba người Vũ Dương đi vào một khoang thuyền nghỉ ngơi chữa thương, nhóm Lê Hành cũng vào khoang thuyền lớn, đám người Lục Ly thì ngồi ở sàn thuyền. Đông Linh Thành cách không xa, nếu đã tìm được người, tất cả bình an, vậy chuyện khác không trọng yếu, tâm trạng tự nhiên cũng sẽ thả lỏng ra.
Lục Ly không định tìm Thiên Hà Hội tính sổ, hắn không có cảm giác trung thành sâu sắc với Vấn Tiên Cung, tranh đấu giữa thế lực với nhau là rất bình thường, đám người Quỷ Vấn không đấu lại là số của bọn họ. Người của Tử Thần chết hết bốn người nhưng quan hệ với Lục Ly không quá tốt, hắn chắc chắn sẽ không báo thù cho họ.
Thiên Hà Hội rất mạnh, tuy Tiểu Bạch không sợ nhưng Lục Ly không muốn vô cớ đi mạo hiểm. Nên quay về Đông Cảnh, để Tiểu Bạch dàn xếp tốt cho Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, Lục Ly thì đi theo Tiểu Bạch đến Bắc Cảnh.
Chờ từ Bắc Cảnh trở về, Lục Ly sẽ theo Đông Cảnh quay về Thiên Loạn Tinh Vực, đến Tiên Vực nhiều năm như vậy, trong lòng hắn rất nhớ nhà.
Chiến thuyền bay nhanh, bay một đường thẳng đến Đông Linh Thành, như vậy tốc độ sẽ nhanh rất nhiều, tối đa hai ngày liền có thể quay về Đông Linh Thành.
Sàn thuyền bày một cái bàn, mọi người ngồi khoanh chân quanh bàn, trên bàn bày các loại tiên nhưỡng, linh quả, Tiểu Bạch cầm lấy một linh quả, không chút hình tượng gặm. Bộ dạng này trông như một công tử ăn chơi lười biếng, chẳng còn dáng vẻ của sát thần sát phạt quyết đoán.
Lục Ly nhớ lại cảnh Tiểu Bạch đánh chết Phục Mạc, tò mò hỏi:
- Tiểu Bạch, thần thông lúc trước ngươi đánh chết Phục Mạc là thiên phú thần thông của bộ tộc các ngươi hả?
- Đúng vậy!
Tiểu Bạch đang định tùy ý đáp lại, Vũ đại nhân ở bên cạnh người lóe sáng, mở ra một vòng bảo hộ ngăn cách âm thanh.
Tiểu Bạch nhìn thoáng qua rồi nói:
- Lão đại, đây là thiên phú thần thông của Thôn Thiên Thú chúng ta. Ta chưa tu luyện đến đúng chỗ, nếu không thì nhẫn không gian, binh khí, áo giáp sẽ không còn lại.
- Dữ vậy sao?
Lục Ly thầm giật mình:
- Vậy chẳng phải là các ngươi vô địch cùng đẳng cấp rồi?
- Cũng không thể nói như vậy!
Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Nếu thật sự vô địch cùng đẳng cấp thì phụ thân là đệ nhất thiên hạ, thống nhất Tiên Vực đều không là vấn đề. Thôn Thiên Thú xem như tiên thú đứng đầu nhất thế giới này, nghe phụ thân nói tu luyện đến cực độ, ngay cả Tiên Vực đều có thể trực tiếp nuốt vào. Thần kỹ Thôn Thiên rất biến thái, nhưng không phải chân chính vô địch, có thể bị khắc chế. Phụ thân nói toàn bộ Tiên Vực, ít nhất có mười cường giả Đại Viên Mãn là hắn không thể đánh chết, còn có ba, bốn Đại Viên Mãn là hắn không cách nào chiến thắng.
- Có thể nuốt luôn Tiên Vực?
Lục Ly thoáng chốc mở to mắt, không thổi phồng chứ? Tiên Vực lớn cỡ nào? Có thể nuốt cả Tiên Vực?
Điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của Lục Ly, e rằng không khác gì Tiên Nhân. Có mấy cường giả mà Đông Cảnh Chi Vương không thể chiến thắng, cũng dễ hiểu, nếu không thì với tính cách bạo ngược của Đông Cảnh Chi Vương, Tiên Vực thật sự sẽ bị thống nhất.
- Tu luyện đến cực độ?
Lục Ly có chút nghi hoặc, hỏi thăm:
- Thiên phú thần thông cũng có thể tu luyện sao?
- Tiên thú bình thường thì không thể.
Tiểu Bạch hơi kiêu ngạo nói:
- Nguyên nhân Thôn Thiên Thú chúng ta mạnh như vậy là bởi vì thiên phú thần thông có thể tu luyện. Tổng cộng có ngũ trọng, ta mới đến đệ nhị trọng, phụ thân cũng mới đến đệ tam trọng. Phụ thân nói hắn không còn cách nào tăng lên, nếu giới diện từ Tứ Trọng Thiên trở lên không sụp đổ thì còn hy vọng, hắn nói ta cũng sẽ có thể tu luyện đến đệ tam trọng. Nếu như có thể tu luyện đến đệ tam trọng, cảnh giới cũng tăng lên tới Đại Viên Mãn, sức chiến đấu của ta sẽ ngang ngửa với phụ thân.
- Ồ...
Lục Ly ngượng ngùng chớp chớp mắt, nghệch mặt ra. Đông Cảnh Chi Vương mới tu luyện đến đệ tam trọng, hiện tại là Đại Viên Mãn đỉnh phong, nếu tu luyện đến đệ ngũ trọng thì là cảnh giới gì? Chẳng lẽ biến thành Chủ Thần sao?
Theo như Lục Ly biết thì trong thế giới này, Đại Viên Mãn mạnh nhất, Chủ Thần là tưởng tượng ra, Tiên Nhân cũng trong tưởng tượng, chẳng lẽ trên Đại Viên Mãn còn có cảnh giới?
Nghĩ đến đây, Lục Ly không kiềm được nhìn hướng Vũ đại nhân, hỏi:
- Vũ đại nhân, trên Đại Viên Mãn còn có cấp bậc khác không?
Vũ đại nhân ngẩn ra, theo sau lập tức nói:
- Lục công tử, người đừng kêu đại nhân, gọi ta Lão Vũ là được, người là huynh đệ của tiểu chủ thì cũng là chủ tử của lão hủ.
Lục Ly cười híp mắt nói:
- Vậy ta bắt chước Tiểu Bạch gọi ngươi là Vũ thúc!