Bọn họ không chỉ yêu thích Tiểu Bạch, càng muốn nâng hắn lên làm chủ nhân, bọn họ cùng Tiểu Bạch là cùng vinh quang cùng chịu khổ. Nếu Tiểu Bạch có thể thành công leo lên vị trí Đông Cảnh Chi Vương, tương lai bọn họ và tộc quần của họ sẽ sống sung sướng. Ngược lại nếu Tiểu Bạch không lên ngôi được thì bọn họ sẽ bị chủ tử mới thanh toán, vừa mất địa vị và thế lực hiện tại, còn có thể bị diệt tộc.
Tiểu Bạch có tính cách kiệt ngạo bất thuần, trừ Đông Cảnh Chi Vương có thể răn dạy một chút ra, hắn không nghe võ giả khác khuyên can. Lục Ly nói mấy câu khiến Tiểu Bạch thay đổi lớn như vậy, điều này khiến chúng cường giả lại thay đổi ấn tượng với Lục Ly.
- Nếu tiểu chủ có thể lên ngôi thì về sau sẽ có một vị trí cho Lục Ly.
Vũ đại nhân cùng một cường giả truyền âm nói:
- Nhân tộc này rất có tư tưởng, chính chắn vững vàng, có hắn ở tiểu chủ ít nhất sẽ không táo bạo. Có việc thông qua hắn đi khuyên can, tiểu chủ có thể nghe lọt tai.
- Chẳng những nghe lọt tai...
Chí cường giả kia nhíu mày nói:
- Ta cảm giác tiểu chủ hơi răm rắp nghe theo hắn. Nếu nhân tộc này muốn làm gì bậy, mà tiểu chủ tin tưởng hắn đến thế, e rằng sẽ trở thành vị vua không ngai của Đông Cảnh.
- Hắn không ngốc như thế.
Vũ đại nhân lắc đầu truyền âm nói:
- Nhìn hắn liền biết không có bối cảnh lớn, sau lưng không có đại gia tộc chống đỡ hắn, sức chiến đấu của hắn cũng không mạnh. Chọc giận chúng ta, chúng ta mạo hiểm bị tiểu chủ phạt nặng cũng quyết xử lý hắn, hắn sẽ dám xằng bậy? Tối đa cho hắn một ít tài nguyên chỗ tốt thôi.
- Thôi!
Vũ đại nhân xua tay nói:
- Hiện tại nói những việc này không có ý nghĩa, xem tiểu chủ lần này có thể xử lý Bối Áo được hay không đã, nếu không thì nhóm chúng ta đều phải xong đời.
Chặng đường tiếp theo vẫn rất thuận lợi, lại lần nữa tiến lên thời gian nửa năm, cách Cô Nguyệt Lĩnh đã rất gần.
Lục Ly tham ngộ thời gian một năm, vô ngân đạo có một chút tiến bộ, đáng tiếc Vô Ngân Đao vẫn luôn không thể luyện hóa. Bởi vì liên tục đi đường, Lục Ly không thể vào Pháp Giới, cho nên cũng không thể luyện hóa đỉnh kia.
Lục Ly luyện hóa mấy chục gốc thần dược, thân thể cùng linh hồn tiến bộ khá nhiều, nhưng hiện tại thân thể, linh hồn của hắn rất mạnh, so sánh số liệu vốn có thì tốc độ tiến bộ không nhanh.
Càng là đến gần Cô Nguyệt Lĩnh, nhóm Vũ đại nhân càng khẩn trương. Bởi vì một khi đi vào Cô Nguyệt Lĩnh thì Bối Áo không thể giở âm mưu quỷ kế nữa, cho nên hắn có âm mưu quỷ kế gì chắc chắn sẽ làm ra trong khoảng thời gian này.
Hiện tại khắp Cô Nguyệt Lĩnh đầy thám báo, không chỉ riêng thám báo của Bối gia, Đông Cảnh, vô số đại tộc Tiên Vực đều phái thám báo, nội ứng lại đây. Cuộc chiến vương giả trẻ tuổi này lôi kéo lòng người, ai cũng không muốn bỏ qua.
- Nửa tháng!
Vũ đại nhân tính sơ, tối đa thời gian nửa tháng bọn họ sẽ đi vào Cô Nguyệt Lĩnh, cho nên nếu phát sinh chuyện gì thì sẽ xảy ra trong vòng nửa tháng này.
Đám người Vũ đại nhân luân lưu tra xét bốn phía, luôn có ba cường giả theo dõi tình huống bốn phía, có bất cứ gió thổi cỏ lay sẽ bị bọn họ phát hiện ngay.
Lục Ly xuất quan, hắn phỏng đoán sắp tới Cô Nguyệt Lĩnh cho nên sớm chút xuất quan tra xét tình huống, tránh cho lại lần nữa bị hố. Trong khoảng thời gian này hắn trừ bế quan ra cũng vắt óc suy nghĩ cách phá cục, giết Bối Áo.
Từ tình báo Tiểu Bạch cung cấp thì Bối Áo không đánh lại Tiểu Bạch. Nếu Tiểu Bạch thả ra thần kỹ Thôn Thiên thì Bối Áo rất khó chặn đứng, cho dù chặn đứng, phỏng chừng cũng sẽ tổn hại nặng.
Bối Áo có một món thần binh Chí Tôn, nhờ có nó mới đỡ được đứng thần kỹ Thôn Thiên, nếu không thì nháy mắt sẽ bị làm chết. Dưới tình huống bình thường, Bối Áo muốn tranh phong với Tiểu Bạch chắc chắn sẽ không đấu cứng ngay mặt, mà là suy nghĩ cách gì đó, bày cục.
Việc này đồn khắp Tiên Vực, mọi người đều biết, Bối Áo ở mặt ngoài không thể làm bậy. Trong Cô Nguyệt Thành chắc chắn có mười chí cường giả, sẽ không dư ra một người nào.
Cuộc chiến vương giả trẻ tuổi chẳng những quan hệ đến việc Tiểu Bạch có thể trở thành Đông Cảnh Chi Vương hay không, cũng quan hệ đến Bối Áo có thể trở thành Bắc Cảnh Chi Vương không. Bối Áo chỉ cần đánh bại Tiểu Bạch thì sẽ danh dương thiên hạ, định sẵn được Bối gia trọng điểm bồi dưỡng, vị trí thiếu tộc trưởng cầm chắc trong tay. Cho Bối Áo thời gian, chỉ cần có thể đột phá Đại Viên Mãn, có khả năng rất lớn trở thành tộc vương.
Cho nên Bối Áo sẽ không bày cục ở Cô Nguyệt Thành, dù có thì cũng chọn trong Cô Nguyệt Thành, thậm chí ở ngoài Cô Nguyệt Lĩnh.
Lục Ly dùng suy nghĩ đổi tư duy, hắn giả thiết chính mình là Bối Áo thì làm cách nào thắng được trận chiến này.
Muốn thắng được trận chiến này, vậy phải giết hết đám người Vũ đại nhân. Không thể giết Tiểu Bạch, nếu không thì Đông Cảnh Chi Vương sẽ nổi khùng. Đến lúc đó đừng nói trở thành thiếu tộc trưởng, cuối cùng chắc chắn sẽ bị Đông Cảnh Chi Vương làm thịt, chạy trốn tới chân trời góc biển đều vô dụng.
Chỉ cần đánh chết nhóm Vũ đại nhân, Tiểu Bạch đơn độc một mình, đành ủ rũ quay về. Tiểu Bạch không thể phát ra thần kỹ Thôn Thiên không giới hạn, liên tục thả ra mấy lần thì Tiểu Bạch sẽ bị thương nguyên khí nặng, đến lúc đó càng dễ tổn hại nặng hắn.
Đám người Vũ đại nhân mang tuyệt kỹ đầy mình, sức chiến đấu cao cường, rất khó giết bọn họ, trừ phi triệu tập hai mươi chí cường giả có sức chiến đấu ngang ngửa nhóm Vũ đại nhân.
Bắc Cảnh có nhiều chí cường giả cấp bậc như thế sao?
Chắc chắn có, nếu thật sự muốn triệu tập thì phỏng chừng có thể điều động trên trăm cường giả sức chiến đấu xấp xỉ Vũ đại nhân. Vấn đề ở chỗ Bối Áo có thể triệu tập nhiều như vậy sao?
Rất rõ ràng, điều này không thể nào!
Tộc vương Bối gia nói không ủng hộ, vậy tuyệt đối không ủng hộ, Bắc Cảnh Chi Vương đã thốt lời thì sao có thể nuốt lời? Bối gia không đồng ý, mấy công tử trẻ của Bối gia chẳng những không giúp đỡ, chắc chắn sẽ níu áo. Bối Áo có thể triệu tập cường giả với số lượng tuyệt đối không nhiều, đừng nói hai mươi, phỏng chừng nhiều nhất là mười người.