Có điều bởi vì hai thế lực thất phẩm đó đại chiến, mấy thế lực lục phẩm cũng tham chiến theo, cuối cùng đều tổn thất thảm trọng, lưu lạc thành thế lực ngũ phẩm mà thôi.
Chín thế lực lục phẩm, thế này thì quá khó đoán rồi, bọn Lục Ly chỉ nghe nói tới tên của chín này thế lực lục phẩm này, chứ không biết cụ thể là ở đâu. Nếu mạo muội truyền tống, không cẩn thận tiến vào địa bàn thế lực của bọn họ, vậy chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
- Hay là...
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta truyền tống về phía nam, tiến vào trung bộ Trung Châu, rồi vòng về phía đông, cuối cùng tới Thần Khải Vực?
- Đi đâu cũng không quan trọng!
Vũ Hóa Thần lắc đầu nói:
- Địch ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, đối phương có thế lực khổng lồ, chúng ta lại chỉ có ba người, chúng ta bỏ chạy đi đâu cũng sẽ bị đuổi kịp. Việc chúng ta hiện tại phải làm là, làm rõ đối phương rốt cuộc là lai lịchgì.
Vũ Hóa Thần là tộc trưởng của gia tộc ngũ phẩm, một trong các bá chủ của Thiên Vũ Quốc, các loại thủ đoạn quyền mưu là Lục Ly và Minh Vũ không thể nào sánh bằng. Lục Ly thấy hắn dường như đã có kế hoạch, liền không lên tiếng, trầm mặc chờ hắn giải thích.
- Đợi lát nữa ba người chúng ta ra khỏi khách sạn, lập tức phóng tới ngoài thành!
Vũ Hóa Thần hạ giọng nói:
- Sau khi ra khỏi thành, Minh Vũ lặng lẽ ẩn nấp, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, Minh Vũ bắt người theo dõi đằng sau, sau đó ép hỏi ra thế lực phía sau màn.
- Dẫn rắn khỏi hang? Tốt!
Lục Ly và Minh Vũ gật đầu, ba người lại thương nghị một số chi tiết, sau đó cải trang đi ra bên ngoài.
Vừa ra bên ngoài ba người lập tức chui vào trong đám người, sau đó rất nhanh liền phóng tới ngoài thành. Ra khỏi thành, mọi người đẩy nhanh tốc độ, sau khi rời khỏi thành trì hơn mười dặm, Minh Vũ lặng lẽ chui vào trong một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh, Lục Ly và Vũ Hóa Thần thì tiếp tục chạy như điên.
Vù!
Không lâu sau hai thám báo ngay lập tức truy tung đến, không thể không nói hai thám báo này rất lợi hại, so với thám báo của Bắc Mạc thì lợi hại hơn nhiều.
Hai thám báo này chắc tu luyện huyền kỹ đặc thù nào đó, tốc độ như gió, phiêu miểu vô tung, thỉnh thoảng mượn dùng cây nhỏ, núi nhỏ, tảng đá ở phụ cận để che giấu thân thể. Trên đường đi không phát ra thanh âm gì, tuy cảnh giới chỉ là Mệnh Luân cảnh, nhưng tốc độ lại có thể sánh bằng Bất Diệt cảnh.
Sau khi Minh Vũ ẩn núp trong núi nhỏ, hắn không sử dụng thần niệm, cũng không đi tra xét, chỉ dựa vào cảm ứng để cảm giác. Chờ sau khi hai thám báo tới gần thì nháy mắt phóng ra thế, trấn áp hai người.
Vũ Hóa Thần không động thủ, mà để Minh Vũ lưu lại, chính bởi vì thế của Minh Vũ dễ trấn áp võ giả cấp thấp hơn. Thân thể Minh Vũ lóe lên, một tay đánh vào đầu hai người, thoải mái đánh ngất hai người, rất nhanh liền mang hai người đuổi theo hướng Lục Ly.
Vũ Hóa Thần và Lục Ly ở phía trước vài dặm chờ Minh Vũ, sau khi nhìn thấy Minh Vũ đi tới, Vũ Hóa Thần mang theo Lục Ly phóng tới một ngọn núi lớn ở bên cạnh.
Tiến vào sâu trong núi lớn, Vũ Hóa Thần bảo Minh Vũ và Lục Ly nghỉ ngơi, bản thân hắn thì đi loanh quanh mấy vòng. Sau khi xác định không có thám báo đi theo, hắn quay về, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên đan dược, nhét vào miệng của hai thám báo trung niên.
- Đây là gì thế?
Lục Ly tò mò nhìn Vũ Hóa Thần, người sau cười khà khà giải thích:
- Thi Hồn Đan, ăn hai viên đan dược này vào, linh hồn của hai người này sẽ phải thừa nhận sự thống khổ của vạn trùng cắn xé. Loại thống khổ này vô cùng khó chịu, ở Bắc Mạc thường xuyên dùng đan dược này để khảo vấn tù phạm.
Minh Vũ gật đầu, tỏ ý đã nghe nói tới loại đan dược này. Vũ Hóa Thần nhìn Minh Vũ một cái, người sau lập tức hiểu ngay, tùy thời chuẩn bị phóng thích thế trấn áp hai người, tránh cho hai người tự sát.
Một lát sau hai thám báo tỉnh lại, bị dược lực của Thi Hồn Đan khiến cho đau quá mà tỉnh, sau khi hai người tỉnh lại thì lập tức ôm đầu lăn lộn, Minh Vũ phóng thích thế, trấn áp cho hai người không thể động đậy, bắt buộc phải hưởng thụ loại thống khổ vạn trùng cắn xé linh hồn này.
- A.
Hai người rất nhanh liền hét thảm, vẻ mặt trở nên dữ tợn, thất khiếu đổ máu, cả người đều run rẩy. Minh Vũ mặt không biểu tình tiếp tục trấn áp, ước chừng sau nén hương, hai người đều thiếu chút nữa thì sụp đổ tinh thần.
- Được rồi!
Vũ Hóa Thần xách một thám báo ra xa xa, để lại một tên cho Minh Vũ. Lục Ly đi theo Minh Vũ, hắn hiểu ý của Vũ Hóa Thần, tách ra thẩm vấn thì sẽ hỏi được kết quả tốt hơn, cũng có thể đối chiếu lẫn nhau, xem hai người này có nói dối hay không.
Minh Vũ một chân giẫm lên ngực thám báo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn nói:
- Thi Hồn Đan sau một nén hương sẽ lại phát tác, nếu ngươi không muốn phải thừa nhận loại thống khổ này, vậy thì nói thật đi. Đừng hòng tự sát, có ta ở đây ngươi không chết được đâu.
Thám báo lườm Minh Vũ, trong mắt đều là hận ý, cắn răng không nói một câu. Lục Ly ở bên cạnh nhìn mấy lần, tiếp lời:
- Ngươi không nói thì đồng bạn của ngươi cũng sẽ nói, ngươi chỉ là một hạ nhân, đối với chúng ta mà nói thì giết hay không giết cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa gì. Đương nhiên nếu ngươi muốn bị tra tấn tới chết, chỉ cần gật đầu, chúng ta sẽ không hỏi ngươi một câu, để ngươi bị trùng tử cắn chết.
Sắc mặt thám báo hơi biến ảo, Lục Ly trầm mặc một lát, thấy người này vẫn không có ý định khai ra, liền vung tay lên:
- Thỏa mãn cho hắn đi.
Lục Ly xoay người đi tới dưới một cây nhỏ, chân Minh Vũ khẽ động, xương ngực người này liền tiếp gãy nát, sau đó Minh Vũ lại dịch chân, từng chút từng chút giẫm nát xương cốt của người này.
- Ta nói, ta nói!
Thám báo cuối cùng không chịu nổi, nếu hắn không nói, xương cốt toàn thân sẽ bị Minh Vũ lần lượt giẫm nát. Nghe vậy, Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng biết được là thế lực nào hoặc là gia tộc nào muốn đối phó bọn họ.
Bên này còn chưa hỏi xong, bên Vũ Hóa Thần đa kết thúc rồi.