- Mọi người chú ý!
Vũ đại nhân truyền âm nói:
- Đợi lát nữa thành bảo bị phá, nhóm Bối Áo chắc chắn sẽ ra tay, chúng ta hành động đúng theo kế hoạch ban đầu, các ngươi ngăn trở mười cường giả, phụ trợ chúng ta tiến công. Ta cùng tiểu chủ, Thái Lão công kích Bối Áo. Chỉ cần Bối Áo chết thì trận chiến này kết thúc.
Chúng cường giả đều khẩn trương lên, bởi vì năng lượng của vòng bảo hộ nhanh chóng giảm bớt, rất nhanh sẽ vỡ nát. Một khi phá vỡ là chiến tranh thảm liệt sẽ bắt đầu, sách lược của bọn họ là bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng lỡ như đối phương cũng nghĩ như thế thì sao? Lỡ như mấy cường giả bên đối phương cũng liều mạng công kích Tiểu Bạch, phải đánh chết Tiểu Bạch thì sao?
Tiểu Bạch mà chết thì đám cường giả bọn họ đừng hòng sống, Đông Cảnh Chi Vương sẽ xé xác họ ra.
Cùng với năng lượng màn hào quang thành bảo yếu dần, không chỉ nhóm Vũ đại nhân khẩn trương lên, khách xem bốn phía cũng khẩn trương cao độ, thần niệm luôn tra xét, sợ bỏ qua hình ảnh đặc sắc nhất.
Lục Ly càng căng thẳng, hắn tin tưởng Bối Áo tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, một tướng trí thói quen dùng mưu kế đi đối phó kẻ địch, vào phút quyết chiến cuối cùng làm sao có thể không mưu đồ gì? Sao có thể ở yên chờ quyết chiến?
Cho nên trong thành bảo tuyệt đối có bố trí, chẳng qua Lục Ly không biết bên trong bố trí kiểu gì, dựa theo lẽ thường thì trong một thành bảo nho nhỏ cho dù có bố trí cũng không thể ảnh hưởng đại cục.
Bố trí một pháp trận tăng phúc? Bố trí một ít sát trận? Một khốn trận? Hoặc là ở bên trong bố trí một số thứ kỳ lạ?
Đám cường giả cách xa mấy trăm dặm, hơn nữa cảnh giác cao độ, dù bên trong có bố trí gì thì bọn họ cũng sẽ nháy mắt phản ứng lại, lập tức lui về phía sau. Đám già này không phải con cháu trác táng, đều đi ra từ trong núi thây biển máu, kinh nghiệm chiến đấu này nọ mạnh hơn Lục Ly nhiều.
Bùm!
Màn hào quang của thành bảo nổ tung, không có thần văn bảo hộ, toàn bộ thành bảo cũng nháy mắt sụp đổ, cung tường bị chấn thành bột mịn.
Sương khói bốc mù mịt, trong sương khói bắn ra dải sáng chói mắt, ánh sáng bao phủ nửa bầu trời, chúng cường giả quét thần niệm qua, phát hiện thần niệm không cách nào thẩm thấu vào dải sáng.
- Tiểu Bạch, lùi!
Khoảnh khắc này, Lục Ly bản năng cảm giác không thích hợp, dải sáng này làm hắn nhớ tế đàn truyền tống lúc gặp Loan Đảo Tam Ma, hắn lập tức truyền âm qua, nhưng dường như đã muộn.
Dải sáng bao phủ phạm vi nghìn dặm, đám người Tiểu Bạch, Vũ đại nhân đều bị dải sáng bao trùm vào. Chính giữa dải sáng xuất hiện một vòng xoáy lớn, trong vòng xoáy truyền đến lực hút khủng bố, mười một bóng dáng gần vòng xoáy thoáng chốc bị hút vào. Đám người Tiểu Bạch cũng bay nhanh vào vòng xoáy, sức chiến đấu mạnh như nhóm Vũ đại nhân cũng không cưỡng lại lực hút được.
Phút then chốt, Tiểu Bạch lấy ra một tòa bảo tháp, lắc người định đi vào trong bảo tháp. Nhưng vào thời khắc này lực hút từ vòng xoáy đột nhiên tăng thêm, Tiểu Bạch còn chưa kịp đi vào, thân thể thoáng chốc đã bị hút vào.
- Tiểu Bạch!
Trong lòng Lục Ly kinh hãi. Nếu Bối Áo bố trí một trận hút kiểu này để hút đám người vào một thế giới kỳ dị, vậy chắc chắn trong thế giới kia có bố trí nào đó, đám Tiểu Bạch sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Lục Ly xem Tiểu Bạch là đệ đệ ruột. Hiện tại thân đệ đệ gặp phải nguy hiểm, sao hắn có thể ngồi yên? Lục Ly chỉ do dự một giây, theo sau vội vàng tiềm ẩn di động, chủ động lao về phía vòng xoáy kia.
Vèo!
Tốc độ của Lục Ly rất nhanh, nháy mắt biến mất, đám võ giả đứng xem cuộc vui đều không phản ứng lại.
Hơn nữa khu vực gần nghìn dặm tràn ngập lực hút mạnh, các võ giả kinh hoàng lui về phía sau. Lục Ly thả ra vô ngân đạo, cho dù cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều không phát hiện được hắn, đương nhiên cho dù hắn hiển lộ thân hình, giờ phút này cũng không có võ giả sẽ để ý hắn.
Rất nhiều võ giả cấp tốc lùi lại phía sau, tránh cho bị vòng xoáy hút vào, bốn phía ầm ĩ, nghị luận không ngớt.
- Tình huống gì? Vòng xoáy này là có sẵn hay cố ý bày ra?
- Ngươi hỏi vớ vẩn, rõ ràng là cố ý bài bố, là Bối Áo công tử bố trí.
- Tại sao Bối Áo công tử bố trí thứ này? Bọn họ đều bị hút vào trong, bị hút đến đâu rồi?
- Chắc bọn họ vào một tiểu thế giới khai chiến, ài... chúng ta lặn lội đường xa đến đây xem cuộc chiến, bây giờ không thấy được gì, lần này lỗ to.
- Lần này Áo công tử thắng chắc, bọn họ đã đi vào địa hình có lợi cho Áo công tử. Lục Tiểu Bạch sẽ thua, Bắc Cảnh chúng ta rốt cuộc áp chế Đông Cảnh, ha ha ha ha!
- Cuộc chiến vương giả trẻ tuổi, Áo công tử làm vậy không được tốt lắm. Dù sao không phải khai chiến công bằng, sẽ bị cảnh khác trong Tiên Vực bàn ra tán vào.
- Bàn tán cái gì? Tự Lục Tiểu Bạch chạy tới chịu chết, chỗ này vốn là tác chiến trên sân nhà, tự nhiên chiếm cứ ưu thế. Muốn đi nơi nào khai chiến phải do Áo công tử định đoạt, tự Lục Tiểu Bạch không cẩn thận bị hút vào, có thể trách ai được?
- Đúng rồi đó! Vốn là mười một chọi mười một, binh đấu với binh, tướng đấu với tướng, vua đấu với vua, không hề ăn bớt gì với bọn họ. Bên này tác chiến trên sân nhà, lựa chọn địa hình có lợi thì sao chứ? Cho dù bố trí một ít thần văn cũng là hợp tình hợp lý, thần văn cũng là một phần của sức chiến đấu, đúng không nào?
Bốn phía cãi cọ ồn ào, đa số người xem là võ giả của Bắc Cảnh, đương nhiên thiên vị hơn, đều nói đỡ cho Bối Áo.
Chỉ có võ giả ngoại cảnh là hơi chướng mắt, ở trong lòng bọn họ, cuộc chiến vương giả trẻ tuổi, nên là chiến đấu quang minh chính đại, dựa vào thực lực đè ép đối thủ, ỷ vào một ít âm mưu quỷ kế có ích gì?
Cho dù ngươi có thể thắng lần này, ngươi còn có thể thắng lần sau không? Ngươi có thể luôn dựa vào âm mưu quỷ kế thắng tiếp chứ? Ngươi có thể dựa vào sức chiến đấu của cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn chấn chết Đại Viên Mãn sao? Trước sức chiến đấu tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế đều là mây bay.