Vừa ra khỏi truyền tống trận, một truyền tống trận ở bên cạnh sáng lên, tiếp theo năm người xuất hiện trong truyền tống trận. Ba người Lục Ly, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đột nhiên cảm thấy năm ánh mắt âm hàn tỏa định bọn họ, lập tức quay đầu lại nhìn.
- Ồ? Tống Hà?
Hàn Vô Tâm vốn định dẫn mọi người đi về phía đông, sau khi nhìn thấy người trong truyền tống trận, vội vàng cười cười đi tới chắp tay nói:
- Tống Hà huynh, Tống Kỳ huynh, các ngươi cũng đến hội đấu giá à? Chẳng lẽ là coi trọng kiện bảo vật nào?
- Tống Hà? Tống Kỳ? Người của Tống gia!
Ba người Lục Ly nhìn nhau, trong lòng trầm xuống, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lại tùy thời chuẩn bị liều chết một trận.
Người của Tống gia theo bọn họ truyền tống tới đây, còn là năm Quân Hầu cảnh, chắc chắn lai giả bất thiện.
Người dẫn đội của Tống gia là một Quân Hầu cảnh hậu kỳ, Tống Hà.
Hắn có bộ dạng trung niên, đương nhiên nếu có người nói với Lục Ly người trung niên này kỳ thật đã mấy trăm tuổi rồi, Lục Ly cũng không lấy làm lạ. Thậm chí nếu có người nói một tiểu thư xinh đẹp kỳ thật đã hơn bốn trăm tuổi, điều này cũng rất bình thường.
Một Mệnh Luân có thể tăng thêm thọ nguyên năm trăm năm, đạt tới Bất Diệt cảnh đỉnh phong thì có chín Mệnh Luân, trên lý thuyết tổng cộng là bốn ngàn năm trăm năm.
Đương nhiên, lý luận thường thường sẽ có chênh lệch, võ giả chân chính đạt tới Bất Diệt cảnh đỉnh phong, sống hơn hai ngàn năm cũng là rất bình thường. Thọ nguyên kéo dài ra, võ giả không dễ già đi, từ bề ngoài cũng không nhìn ra được tuổi thực tế.
Tống Hà khách sáo vài câu với Hàn Vô Tâm, đột nhiên nhìn về phía Lục Ly và Hàn Nguyệt, cười bảo:
- Vô Tâm, vị này chính là nữ nhi thiên tài đó của ngươi à?
Hàn Vô Tâm lộ ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Ừ, đây chính là tiểu nữ Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt tới đây bái kiến Tống Hà bá bá của ngươi đi.
Hàn Nguyệt chưa gặp nhiều trường hợp lớn, có chút ngượng ngùng cúi người hành lễ gọi một tiếng:
- Bái kiến Tống bá bá, bái kiến chư vị bá bá.
Tống Hà khen Hàn Nguyệt vài câu, sau đó thản nhiên nói:
- Vô tâm, lát nữa có thời gian thì tới đây một chuyến, ta và ngươi bàn một số việc. Ừ, có liên quan tới chuyện bên Khiếu Thiên Cung.
- Ồ!
Hàn Vô Tâm cảm thấy hứng thú, vội vàng gật đầu nói:
- Được, lát nữa ta tới tìm ngươi.
Tống Hà gật đầu dẫn người rời đi, không hề có bất kỳ hành động gì, Lục Ly và Vũ Hóa Thần Minh Vũ nhìn nhau, ba người bỗng dưng có chút bất an. Tống gia không phải muốn trực tiếp bàn điều kiện với Hàn Vô Tâm, bảo Hàn gia bán đứng ba người chứ?
Tống gia mạnh hơn Hàn gia, nếu Tống gia nhường ra một bộ phận lợi ích thuyết phục Hàn Vô Tâm, sau đó Hàn gia lại phối hợp lặng lẽ bắt bọn họ, bọn họ chắc ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Vấn đề là...
Nếu Lục Ly trực tiếp nói rõ với Hàn Vô Tâm, kẻ địch của bọn họ chính là Tống gia, vạn nhất Hàn Vô Tâm giở quẻ thì sao? Không muốn vì ba người Lục Ly mà đắc tội với Tống gia thì sao?
Hàn Vô Tâm dẫn mọi người tới hội đấu giá, Lục Ly trầm ngâm không nói gì, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng không tiện nói nhiều, chỉ cúi đầu trầm tư.
Hội đấu giá ở phía đông quảng trường, tới bên cạnh là có thể nhìn thấy. Hội đấu giá này rất khí phái, so với Thiên Phạt Phách Mại Tràng thì còn lớn hơn, ở cửa có mười hộ vệ đứng gác, toàn bộ đều là võ giả Bất Diệt cảnh tiền kỳ.
Hàn Vô Tâm xem ra là khách quen, các hộ vệ nhìn thấy hắn đều hơi khom mình hành lễ rồi trực tiếp cho qua, đám người đi vào hội đấu giá, được dẫn tới nhã tọa ở lầu hai.
Nhã tọa này rất lớn, có thể đủ cho mười mấy người ngồi, bên trong còn có hai thị nữ hầu hạ, các loại linh quả rượu ngon bày đầy bàn.
Sau khi Lục Ly tiến vào, tâm tư không đặt trên hội đấu giá, trầm mặc ngồi đó. Hàn Vô Tâm hỏi một câu hắn đáp một câu, Hàn Vô Tâm giới thiệu hội đấu giá này hắn cũng không để ý, tùy ý đáp lại vài câu.
Trong đầu đang suy nghĩ rất nhanh, càng nghĩ càng cảm thấy Tống Hà rất có khả năng muốn mua chuộc Hàn Vô Tâm. Nếu Tống Hà và Hàn Vô Tâm đàm phán thành công, mình sẽ bị bán ra.
Lục Ly nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện chỉ có hai biện pháp, hoặc ngăn cản Hàn Vô Tâm đi gặp Tống Hà, hoặc thuyết phục Hàn Vô Tâm đứng ở phía hắn.
Ngăn cản Hàn Vô Tâm đi gặp Tống Hà khá là khó, dù sao lần này ngăn cản được, lần sau Tống Hà nhất định sẽ có biện pháp lặng lẽ đi gặp Hàn Vô Tâm.
Mấu chốt vẫn là phải thuyết phục được Hàn Vô Tâm giúp mình tới cùng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Vô Tâm nói:
- Vô Tâm đại nhân, có thể qua một bên nói chuyện không?
Hàn Vô Tâm đã sớm phát hiện sau khi Lục Ly tiến vào thì có chút không thích hợp, hắn gật đầu nói:
- Đi theo ta, Lục công tử.
Hai người đi ra ngoài, Hàn Vô Tâm bảo thị nữ dẫn tới một thiên điện nhỏ, sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt Hàn Vô Tâm đầy ngưng trọng, nói:
- Lục công tử, xảy ra chuyện gì?
Lục Ly chưa nói ngay, nghĩ nghĩ một chút nói:
- Vô Tâm đại nhân biết được bao nhiêu về Lục gia?
- Sao lại hỏi vậy?
Hàn Vô Tâm nhíu mày nói:
- Lục gia là một trong Thập nhị vương tộc, có phòng ngự huyết mạch cường đại ở Trung Châu. Tuy mười năm trước không biết xảy ra biến cố gì, phong thành mười năm, nhưng Lục gia là một trong các đại tộc mạnh nhất Trung Châu, điểm này là không cần hoài nghi.
Lục Ly gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Vô Tâm đại nhân, ngươi cho rằng Lục gia so sánh với Tống gia thì thế nào?
- Tống gia? Tống gia chỗ chúng ta á?
Hàn Vô Tâm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau khi thấy Lục Ly gật đầu, hắn xua tay nói:
- Cái này là không thể so sánh, Tống gia chỉ là gia tộc lục phẩm, Lục gia của các ngươi chính là gia tộc bát phẩm, là vương tộc.
- Khà khà!
Lục Ly cười cười, gật đầu nói:
- Vô Tâm đại nhân, kỳ thật... Lúc trước ta có điều giấu giếm, ta cũng không phải là chi mạch họ xa của Lục gia, mà là đệ tử trực hệ của Lục gia. Thân phận của ta có chút tương tự như Hàn Nguyệt tiểu thư, trước kia vẫn lưu lạc ở bên ngoài, gần đây mới biết ta là thân tôn tử của một Lục gia trưởng lão.
- Hả?