Đương nhiên, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn lần này phạm tội chỉ có mấy chục người, chí cường giả còn lại không có tham dự cướp bóc. Một số người định ra tay, còn chưa kịp làm gì thì nhị trưởng lão bên Quánh tộc đã tới, cho nên bọn họ vội vã thu tay lại.
Rất nhiều cường giả không có phạm tội tất nhiên hớn hở chạy tới thành đô, biểu thị bọn họ không có xằng bậy, là đồng chí tốt.
Nửa tháng sau, cường giả tụ tập ở thành đô tăng đến hơn hai trăm người, còn lại không dám tới, tự nhiên là phạm lỗi. Hơn nữa đã có chí cường giả muốn trộm lao ra giới diện này, thời điểm đang phá giải thần văn thì bị phát hiện, đợi cường giả bên này đi qua thì lập tức hoang mang bỏ trốn.
Nhị trưởng lão Quánh tộc khiến cho phần lớn cường giả ở thành đô không thể rời khỏi, hắn mang theo mấy chục trưởng lão xuất động, bắt đầu truy sát những chí cường giả không chịu tới thành đô này. Nhị trưởng lão ra lệnh, mặc kệ bọn họ có tội hay không, gặp được thì bắt trước nói sau. Nếu phản kháng, giết thẳng không nói nhiều!
Mệnh lệnh này vừa hạ xuống đã lập tức truyền ra, dù sao ở giới diện có nhiều võ giả như vậy, tin tức thoáng chốc truyền đi. Những cường giả còn lại đều có chút luống cuống, bây giờ không trốn chẳng lẽ khoanh tay chịu chết? Hay là cứng rắn chống lại Quánh tộc?
Một đám lão ma tụ một chỗ thương nghị một phen, cuối cùng quyết định trước tiên lẩn trốn, tránh đi mũi nhọn, nhìn xem Quánh tộc có thực sự muốn làm thịt bọn họ tới cùng hay không, nếu đúng như vậy, phần lớn lão ma ở giới diện này đều là kẻ kiêu căng khó thuần, nhân sinh chỉ có tám chữ: Coi nhẹ sinh tử, không phục thì xử, đương nhiên không có khả năng khiến cho đám lão ma này ngoan ngoãn đầu hàng.
Bọn họ ẩn núp, nằm vùng ở bên trong hiểm địa này, núp rất sâu. Vấn đề là bọn họ không có thủ đoạn như Lục Ly, nơi này khắp nơi đều là võ giả, đều là thám báo, bọn họ có thể núp ở đâu?
Hơn năm mươi lão ma bị nhị trưởng lão dễ dàng tìm được, tới đây có hơn tám mươi chí cường giả, nhị trưởng lão còn có thần binh Chí Tôn.
Sau khi tìm ra, nhị trưởng lão kêu bọn họ đầu hàng vô điều kiện, bên này đương nhiên không đồng ý, một lão ma còn trực tiếp phát động công kích, hỗn chiến này phút chốc bạo phát.
Một đợt hỗn chiến diễn ra, hơn năm mươi lão ma bị chém giết hết mười hai người, Quánh tộc chết trận năm trưởng lão. Lão ma còn lại đều bị thương, bắt đầu phân ra chạy trốn.
Không trốn thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chờ chết ở đây? Bản thân đám lão ma này sẽ không có ý thức đoàn đội, mỗi người đều muốn giữ mạng của mình, thấy một người chạy đi thì những người còn lại đều chạy trốn theo.
Bốn mươi ba lão ma còn lại lập tức phân tán chạy trốn, nhị trưởng lão hạ lệnh chia ra truy sát, muốn giết toàn bộ đám lão ma này.
Nhị trưởng lão này đã quá tức giận, ngoài ra tự nhiên là muốn giữ gìn thanh uy của Quánh tộc. Trong khoảng thời gian này, thanh uy của Quánh tộc giảm xuống không ít, lần này nhiều lão ma xằng bậy ở giới diện của Quánh tộc như vậy, nếu không nghiêm túc xử lý thì Quánh tộc sẽ trở thành trò cười của toàn Thiên Cương Tinh Vực.
Về sau sẽ lại có vô số lão ma tới giới diện Quánh tộc làm loạn, càng là đại tộc thì càng chú trọng mặt mũi, bọn họ không cho phép tôn nghiêm bị xúc phạm, cần phải nghiêm trị không tha.
Lần này nhị trưởng lão nảy sinh ý ác độc, muốn bắt toàn bộ mấy chục cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn này, không bỏ sót một mống. Mặc dù có một số là trưởng lão của tộc quần minh hữu, nhưng thế thì sao? Bọn họ có thể làm ra việc ác như vậy, thế thì đừng trách Quánh tộc không nể mặt.
Một tổ gồm vài chí cường giả bắt đầu truy sát, đám lão ma kia nhận thấy chuyện liên quan đến sống chết của bản thân, tất nhiên toàn lực phản kích, chiến đấu cũng bắt đầu trở nên càng thêm thảm thiết.
Đuổi giết hơn mười ngày, hai mươi mấy cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị chém giết, Quánh tộc cũng có tám trưởng lão bị giết. Đám lão ma kia đều không phải là hạng người vô năng, lúc đối mặt với tình huống tuyệt vọng, bọn họ đều sẽ dù liều mạng cũng muốn kéo một người làm đệm lưng.
Những thi thể của chí cường giả bị đánh chết này bị mang về thành đô, treo ở trên tường thành, máu tươi chảy đầm đìa. Quánh tộc dùng việc này cảnh cáo chí cường giả bên trong thành, cũng là vì cảnh cáo toàn bộ Thiên Cương Tinh Vực, đây chính là kết cục dám mạo phạm thiên uy của Quánh tộc.
Nhị trường lão trở về, khoảng hai mươi chí cường giả còn lại không cần hắn ra tay. Hắn khiến cho mấy chục trưởng lão đi đuổi giết, có lẽ không bao lâu toàn bộ lão ma còn lại đều sẽ bị đánh chết.
Ai biết trôi qua nửa tháng, cư nhiên không có lấy một tin chiến thắng truyền về, ngược lại nửa tháng sau truyền về một tin tức hai trưởng lão bị giết, hơn nữa chết rất thảm, đầu bị đập nát.
Lần nữa qua năm ngày, Trưởng Lão Đường truyền đến tin dữ, ngọc phù bản mệnh của bốn trưởng lão vỡ vụn, mà lần này thám báo cư nhiên không có phát hiện vết tích khai chiến của bốn trưởng lão này, cũng không phát hiện ra thi thể...
Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn của Quánh tộc rất nhiều, trưởng lão mặt ngoài có chừng một trăm người, còn có một ít người đã lớn tuổi, không muốn đi ra, trưởng lão lánh đời nhiều năm cộng lại ước chừng có hơn một trăm năm mươi người. Nếu tính luôn tộc đàn phụ thuộc thì có khoảng ba trăm người.
Rất khó sinh ra cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, đây không phải là dựa vào tài nguyên liền có thể bồi dưỡng ra, thoáng chốc tổn thất nhiều như vậy, điều này khiến cho nhị trường lão lòng đau như cắt.
Ánh mắt hắn hơi đỏ lên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Những tên tạp chủng này toàn bộ đều đáng chết, đáng chết! Truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ điều động các trưởng lão ở thành đô, xé nát những lão già kia thành mảnh vụn!
- Nhị trường lão!
Một trưởng lão chần chờ một chút, yếu ớt nói:
- Mấy trưởng lão này, có khi nào... bị Lục Ly giết không?
Sáu trưởng lão phía sau đúng là do Lục Ly giết!