- Tông chủ!
Đám Thánh Hoàng và cấp Đế xung quanh đều kinh hãi, vội lao đến vây quanh, một ít cường giả bắt đầu công kích Cung Hoàng Đỉnh. Nhưng đây là Chí Tôn thần binh, bằng vào công kích của các nàng làm sao có thể rung chuyển được?
Lục Ly đi ra từ trong pháp giới, tiếp tục tiềm ẩn, tới cách đó một đoạn, Vô Ngân Đao lần nữa vung ra, lại một tên Thánh Hoàng bị đánh chết. Lục Ly không đi tấn công Dung Yên mà tiếp tục chém giết đám Thánh Hoàng và cấp Đế. Hắn cố ý làm vậy, giờ hắn muốn đi diệt sát Dung Yên là điều rất đơn giản, tiềm ẩn đi qua phóng thích hỏa diễm hoặc Hủy Diệt Thần Dịch là được rồi. Nhưng hắn không lập tức giết nàng, hắn muốn để Dung Yên trơ mắt nhìn cường giả Nữ Thánh Tông bị đồ sát sạch sẽ.
Ầm ầm ầm ầm!
Lục Ly không ngừng vung lên chiến đao trong tay, tựa như cắt dưa thái rau, mỗi lần công kích lại mang đi sinh mệnh một cường giả, chỉ có mấy lần thất thủ, nhưng cường giả kia cũng bị trọng thương.
- Xong, xong rồi...
Dung Yên một mực nghĩ cách thoát khỏi Cung Hoàng Đỉnh khống chế, nhưng bất luận nàng dùng cách gì, lại mãi vẫn không thể thoát khỏi Cung Hoàng Đỉnh trấn áp. Nàng trơ mắt nhìn xem cường giả tông phái bị giết, trong lòng chất đầy phẫn nộ và không cam tâm, đợi sau khi toàn bộ cường giả bị giết sạch, lúc ấy sẽ tới lượt nàng.
- Lão Nghê đi đâu? Sao đến giờ còn chưa động thủ? Chẳng lẽ lão gia hỏa kia chạy rồi?
Trong đầu Dung Yên chớp qua một đạo ý niệm, nàng có một tên minh hữu vừa rồi cũng ở ngay trong chủ phong, nàng dặn tên cường giả tiệm cận đại viên mãn kia xem thời cơ hành sự, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy xuất động, vậy rất có thể là đã chạy...
…
Nửa canh giờ sau, tất cả cấp Đế và Thánh Hoàng Nữ Thánh Tông đều bị chém giết, chỉ còn lại Dung Yên và một tên Thánh Hoàng khác, Ảnh Hậu cũng bị giết. Lục Ly thậm chí lười đùa giỡn Ảnh Hậu, trực tiếp vung đao chém giết.
Hắn cũng đã sớm cảm giác được sự tồn tại của tên minh hữu Nữ Thánh Tông kia, chính như Dung Yên dự đoán, tên minh hữu đó sớm đã đào tẩu, một ít cường giả tông phái ẩn núp ở phụ cận, giờ cũng đã rút đi. Bọn hắn đều bị Lục Ly dọa sợ, vốn đang tiềm phục quan sát, nhưng khi thấy Dung Yên bị Cung Hoàng Đỉnh trấn áp, cả đám lập tức len lén chuồn đi.
Xem ra quả đúng như lời đồn, Lục Ly thực sự ghê gớm đến mức khó mà tưởng tượng, đại quân và cường giả ba tộc đại quân đều bị hắn một mình tiêu diệt. Giờ mà còn không đi, kết cục chờ đợi bọn hắn chỉ có con đường chết. Nữ Thánh Tông bị diệt đã là điều chắc chắn, nếu bọn hắn lưu lại, vậy thì tông phái bọn hắn cũng bị diệt theo.
Lục Ly xách lấy Vô Ngân Đao chậm rãi bay tới, tên Thánh Hoàng bị trấn áp cùng lúc với Dung Yên sớm đã bị Lục Ly giết rồi, hiện tại nguyên một đám cường giả Nữ Thánh Tông chỉ còn lại mỗi Dung Yên sống sót. Dung Yên bị trấn áp, sấp mình giữa trời, bộ dạng rất bất nhã, nàng mở to hai mắt nhìn Lục Ly, trong mắt không có cừu hận, cũng không có phẫn nộ, chỉ có cầu khẩn và khát vọng.
- Lục đại nhân!
Nàng nói chuyện có chút khó khăn, truyền âm lại không thành vấn đề:
- Lục đại nhân, van cầu ngài, đừng giết ta, Dung Yên làm nô làm tỳ, làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ mong ngài đừng giết ta.
- À?
Lục Ly hơi có chút động tâm, mở miệng nói:
- Ngươi nguyện dâng ra hồn ấn, trở thành hồn nô của ta?
- Hồn nô là cái gì?
Dung Yên hỏi, sau đó nét mặt dần trắng bệch, nàng cũng tính là kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền hiểu ra. Hồn nô, tên như ý nghĩa, chính là nô bộc bị khống chế linh hồn. Khống chế linh hồn, đồng nghĩa cả đời trở thành nô lệ, vĩnh viễn không có cơ hội khôi phục tự do.
Nàng cũng là người có tự tôn, là cường giả tiệm cận đại viên mãn, còn là tông chủ Nữ Thánh Tông, đoạn thời gian gần đây còn trở thành Nữ Đế của Vô Tẫn Thần Khư. Bắt nàng trở thành hồn nô của Lục Ly, cả đời bị Lục Ly khống chế, thành là cái xác không hồn, vậy thì khác gì giết nàng đâu?
Chẳng qua, lát sau, bản năng cầu sinh chiếm cứ linh hồn Dung Yên, con người mà, đã quỳ một lần, quen rồi sẽ có lần quỳ thứ hai, lần quỳ thứ ba. Lúc ba tộc xâm lược, nàng đầu hàng, kỳ thật ngay từ khi đó nàng đã buông xuống tôn nghiêm và kiêu ngạo trong lòng, vậy nên sau một hồi trầm mặc, nàng nói:
- Lục đại nhân, ta làm nô cho ngài một ngàn năm được không? Ngươi nhất định phải lập Chủ Thần huyết thệ, ngàn năm sau trả lại tự do cho ta, nếu không ta tình nguyện đi chết!
- Vậy ngươi đi chết đi!
Lục Ly sát khí đằng đằng vung lên Vô Ngân Đao trong tay, bức về phía Dung Yên, Dung Yên hoảng, vội vàng truyền âm nói:
- Năm ngàn năm, không thì một vạn năm cũng được...
- Ngươi không có quyền lợi cò kè mặc cả!
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi hoặc là thần phục vô điều kiện, hoặc là chết!
Lục Ly giơ lên chiến đao trong tay, trên đó lấp lánh quang mang, quán chú Nguyên lực tùy thời chuẩn bị bổ xuống, sát khí rét lạnh khiến cả người Dung Yên khẽ run lên. Dung Yên trầm tư một lát, sắc mặt không ngừng biến hóa, thấy chiến đao Lục Ly càng lúc càng sáng, sát khí trên thân cũng càng lúc càng nặng, nàng truyền âm nói:
- Lục đại nhân, mười vạn năm, mười vạn năm chắc được rồi chứ?
- Ba!
- Hai!
- Một!
Lục Ly trực tiếp đếm ngược, ngay khi vừa đếm tới một, phòng tuyến trong lòng Dung Yên triệt để hỏng mất, nàng truyền âm nói:
- Ta thần phục, ta thần phục, ngài nói cái gì chính là cái đó.
- Đã muộn!
Vô Ngân Đao trong tay Lục Ly hung hăng đánh xuống, giây sau liền đã xuất hiện trên đầu Dung Yên, trên đầu Dung Yên hiện ra thần khôi (mũ giáp), còn là một loại thần khôi tương đối cao cấp, đao Lục Ly bị chiến khôi cản lại, nhưng chiến khôi cũng lộ ra vết nứt.
Hưu!
Lục Ly một đao tiếp một đao liên tục bổ xuống, chiến khôi trên đầu Dung Yên nhanh chóng vỡ ra, đầu cũng bị thương. Dung Yên triệt để hoảng loạn, vội truyền âm nói:
- Lục đại nhân, đừng đánh nữa, ngươi nói cái gì chính là cái đó, Dung Yên nguyện trở thành một con chó dưới gối ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng được.
- Ha ha!