Lục Ly sa vào trầm tư, một nén hương sau, hắn cắn răng đứng dậy, quyết định đánh liều một quen, quan trọng hơn cả là hắn có lòng tin tuyệt đối với pháp giới. Nếu hàn khí đều có thể hấp thu, vậy hàn đàm này cũng là do hàn khí mà thành, không quản là chất lỏng hay chất khí, thậm chí là chất rắn, về bản chất đều là năng lượng, pháp giới có thể hấp thu hàn khí, hàn đàm này hẳn sẽ không làm gì được hắn.
Vô Ngân Đao hiện ra trong tay, thúc giục Nguyên lực, sau đó duỗi ra cánh tay còn lại, chậm rãi tìm kiếm trong hàn đàm. Hắn tính thử xem, nếu cánh tay không chống được hàn khí, vậy hắn liền trực tiếp chặt bỏ đi, cánh tay không còn thì có thể mọc lại, chứ nếu cả người bị đông cứng, vậy liền xong đời.
Cánh tay chậm rãi kề cận, cuối cùng chìm vào trong hàn đàm, từng đạo hàn lưu khủng bố lập tức tràn vào trong cánh tay, chỉ là cùng lúc, pháp giới lại điên cuồng vận chuyển, nháy mắt những hàn khí kia liền bị hút vào trong pháp giới, căn bản không dừng lại nơi cánh tay, bởi thế mặc dù cánh tay lạnh lẽo thấu xương, song không hề bị đông cứng, càng không phải chịu thương tổn quá lớn.
- Không sai!
Lục Ly tự tin lên nhiều, trực tiếp bước hai chân vào trong hàn đàm, để toàn bộ phần bụng dưới chìm xuống. Vô số hàn khí tiến vào trong thân thể Lục Ly, sau đó khoái tốc bị hấp thu, Lục Ly đứng im, bởi vì hắn có muốn động cũng khó, hai chân bị hàn khí bao phủ, cảm giác hơi có chút tê dại.
- A a...
Lục Ly cứ thế hấp thu toàn bộ hàn khí vào trong cơ thể, đợi hàn đàm biến mất, hắn lại tiến vào thông đạo cũng không muộn. Những hàn khí này chính là thứ tốt, hấp thu đi vào, quay đầu lại ngưng luyện một phen, uy lực đoán chừng sẽ vô cùng dọa người, thậm chí có khả năng nháy mắt đông chết cả cường giả tiệm cận đại viên mãn bình thường.
- Không đúng...
Lục Ly đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hình như Tộc Vương Tê Viên tộc từng nói qua, rằng chính hắn cũng không dám tiến vào trong này? Vậy chứng tỏ Tộc Vương Tê Viên tộc đều không gánh được hàn khí sâu trong sơn động, nói một cách khác, nếu hắn dùng hàn khí đánh lén, thậm chí có thể đông kết của cường giả đại viên mãn? Thế chẳng phải hắn liền có được thực lực đánh giết đại viên mãn?
- Ách... nghĩ hơi nhiều!
Rất nhanh Lục Ly liền lắc đầu cười khổ, hắn hơi có chút tưởng bở, còn đòi đánh giết đại viên mãn? Trừ phi đại viên mãn kia là đứa ngu mới sẽ ngẩn ra đấy cho hắn dùng hàn khí đông kết.
Đại viên mãn có thể chưởng khống lực lượng thiên địa, tâm niệm vừa động liền có thể trấn áp hắn, hắn còn đòi đi đánh lén đai viên mãn? Trong lòng hắn vừa nảy sinh sát tâm, đoán chừng đại viên mãn liền đã trấn áp tới.
Hàn khí rất hữu dụng, Lục Ly đương nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao hắn cũng không việc gì phải gấp. Hỏa diễm và Hủy Diệt Thần Dịch của hắn đã tiêu hao rất nhiều, đang lo không có thủ đoạn cường đại nào, giờ có thủ đoạn mới, hắn há có thể lỡ qua, trước cứ hút xong toàn bộ hàn khí rồi tính.
Hàn đàm không lớn, song năng lượng hàn khí lại rất nhiều, hàn đàm này là do hàn khí hoá lỏng mà thành, một giọt hàn dịch chắc phải tan ra được mấy ngàn tia hàn khí. Trong pháp tướng Lục Ly vốn chỉ có một đoàn hàn lưu, giờ lại đã biến thành một đám mây, đoán chừng đến khi hấp thu xong, đám mây này sẽ hóa thành một mảnh biển mây.
Hàn đàm không lớn, năng lượng ẩn chứa lại cực nhiều, dù cho pháp giới đang điên cuồng vận chuyển, thời thời khắc khắc khoái tốc hấp thu năng lượng, nhưng Lục Ly hấp thu toàn bộ hàn đàm cũng phải mất tận mười bảy ngày.
Mười bảy ngày sau, hàn đàm cạn sạch, Lục Ly đứng trước cửa thông đạo dưới đáy đầm.
Cửa thông đạo giống như nơi nối liền giữa địa ngục với nhân gian, không ngừng có hàn khí từ trong đó toát ra, cả người Lục Ly chậm rãi hạ xuống. Lối đi chạy dọc thẳng tắp đi xuống, phương viên khoảng một trượng, vách tường bị hàn văng bao phủ, vừa nhìn liền biết cứng rắn không gì phá vỡ nổi.
Một vạn dặm... mười vạn dặm... trăm vạn dặm...
Lục Ly không biết mình đã bay xuống bao lâu, rốt cục hắn cảm giác được trước mắt sáng lên một đạo bạch quang, bốn phía đột ngột sáng choang, rốt cục hắn cũng tới được điểm cuối thông đạo.
Vừa đi xuống, hắn không dám loạn động, trước phải bảo đảm pháp giới có thể tiếp tục hấp thu hàn khí phía ngoài, chứ nếu ngừng lại, e rằng hắn vừa đi ra liền sẽ chết cóng.
Sau khi xác định không vấn đề, Lục Ly mới đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tùy tiện liếc một vòng, trong lòng lập tức cuộn lên sóng cả, bị chấn cho không thốt được nên lời.
Nơi hắn xuất hiện là một phế tích, phế tích này nằm trên đỉnh một ngọn núi cực lớn, bốn phía ngọn núi là vực sâu không thấy đâu là đáy.
Trên núi không có gì cả, chỉ có một tòa phế tích cung điện, nửa bên cung điện đã sụp đổ, nửa còn lại thì vẫn nguyên. Phần cung điện chưa bị hủy chấn kinh Lục Ly, bởi vì cung điện này quá khí phái, quá rộng lớn, cao phải đến chừng vạn trượng, lúc này hắn đang đứng trước phế tích cung điện, lại hệt như kiến hôi đứng trước nửa căn nhà gỗ.
Cổ lão, tang thương, bao la, bát ngát...
Trong cung điện tàn phá này, Lục Ly cảm nhận được rất nhiều khí tức huyền diệu, hắn thấy bản thân chỉ như đứa trẻ phàm nhân đang đứng trước tòa đại điện thần linh cư trú, cảm giác nhỏ bé mãnh liệt dị thường.
- Đây là đâu?
Lục Ly nhịn không được thì thào, hắn đã đi qua mấy đại Tinh Vực trong tám đại Tinh Vực, Tiên Vực cũng từng đi qua, nhưng cung điện rộng lớn bá khí thế này thì thực sự mới là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng, ngay cả cung điện Đông Cảnh chi vương cư trú đều không khí phái được như thế này.
…
Lục Ly tính là người thấy nhiều biết rộng, nhưng cung điện trước mặt quả thực vượt ngoài tầm nhận biết của hắn, mặc dù cung điện này đã tàn phá, song vẫn khiến Lục Ly có cảm giác như được nhìn thấy thần tích.
Lục Ly không loạn động, hắn tiếp tục quan sát tình hình bốn phía, phát hiện hàn khí truyền ra từ trong cung điện, mà lúc này hắn chính đang đứng trong một thiền điện đổ nát, sau lưng là một cửa động đen nhánh, chính là nơi hắn vừa đi ra. Đồng thời hắn cũng có thể thấy được, hàn khí quanh bốn phía chính đang tụ đến cửa động, cuồn cuộn không ngừng tiến vào bên trong.