Không chỉ tổng bộ Tử Thần quan tâm Lục Ly, cao tầng Tê Viên tộc cũng vô cùng quan tâm. Bên này ngoài mặt có hai lão tổ trấn thủ, trong bóng tối còn có ba trưởng lão khác tiềm phục.
Hiện tại Tê Viên tộc đã ổn định thế cục, Mông tộc trở thành trung tâm phong bạo mới, Tộc Vương Lưu tộc trọng thương bế quan không ra. Tộc Vương Tê Viên tộc mấy ngàn năm không lộ diện, vừa đi ra liền xuất thủ đánh giết một tên cường giả đại viên mãn, trọng thương một tên cường giả đại viên mãn khác, khiến cho trọn cả Thiên Vũ Tinh Vực đều kinh hãi. Mặc dù có cường giả hoài nghi Tộc Vương Tê Viên tộc nhiều khả năng không sống được quá lâu, nhưng trước khi được đến tin tức xác thực rằng Tộc Vương Tê Viên tộc đã chết, liệu có ai dám loạn động?
Cộng thêm đoạn thời gian gần đây các tộc đều nhìn chằm chằm Mông tộc, phải biết, địa bàn Mông tộc không hề nhỏ thua Tê Viên tộc. Bởi thế gần như đã không còn tộc quần nào để ý đến Tê Viên tộc, Đại trưởng lão Tê Viên tộc lại chủ trương để tộc quần nghỉ ngơi dưỡng sức, cầm ra lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng hậu bối, tăng cường thực lực.
Điều duy nhất khiến Đại trưởng lão Tê Viên tộc lo lắng chính là Lục Ly, mà gần đây Lục Ly có dị động lại càng khiến Đại trưởng lão lo lắng, hắn sợ Lục Ly giết đi ra, lại náo đến dư luận xôn xao, phá hủy cục diện tốt đẹp trước mắt của Tê Viên tộc.
- Không tiếc bất cứ giá nào, phải giết chết Lục Ly cho bằng được!
Đây là mệnh lệnh Đại trưởng lão truyền ra gần đây, chỉ khi Lục Ly chết rồi, Tê Viên tộc mới có thể triệt để ổn định, mới có thể tranh thủ mấy trăm mấy ngàn năm phát triển.
…
Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua năm năm.
Mặc dù bọn Lạp đại nhân rất muốn tiến vào thăm dò, nhưng Tê Viên tộc điều động mấy tên trưởng lão tới Tê Cổ Giới, một khi bọn hắn đi vào liền sẽ bị Tê Viên tộc truy sát. Đồng thời Tê Viên tộc còn xuất động rất nhiều trinh sát truy lùng bọn hắn, bọn hắn không thể không đào mạng, bằng không sẽ bị giết chết.
Mấy năm nay Lục Ly một mực bế quan, dù sao hắn cũng không ra được, bèn cứ thế yên ắng bế quan ở trong đây. Chủ yếu là đoạn thời gian này pháp tắc lĩnh ngộ được trong Cung Hoàng Đỉnh có tiến triển rất nhanh, thế là hắn bèn dứt khoát bế quan, trước tu luyện hoàn tất pháp tắc này rồi tính. Huyết Linh Nhi cũng một mực lĩnh hội Thần Văn trong đó, thấy Lục Ly bế quan nên không truyền âm quấy rầy hắn.
Trước kia Lục Ly từng có chút tiến triển ở phương diện pháp tắc Cung Hoàng Đỉnh, trong mấy năm bế quan, tiến bộ lại càng nhanh, hiện tại chỉ còn cách đại thành chừng nửa bước. Sở dĩ hắn có thể lĩnh hội nhanh đến vậy, một phần rất lớn là nhờ liên hệ tinh thần giữa hắn và Cung Hoàng Đỉnh. Cung Hoàng Đỉnh là một kiện Chí Tôn thần binh, là thánh vật có được linh trí, Lục Ly có thể thông qua Cung Hoàng Đỉnh để cảm ngộ rõ ràng thêm về pháp tắc cất chứa trong đó.
Thế giới kỳ dị này an tĩnh đến đáng sợ, xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào. Hàn khí ở đây lại vô cùng khủng bố, thời thời khắc khắc tuôn ra từ trong chính điện, nếu không phải pháp giới một mực không ngừng vận chuyển hấp thu hàn khí, sợ rằng Lục Ly sớm đã bị đông thành tượng băng.
Hàn khí tụ tập trong pháp giới Lục Ly càng lúc càng nhiều, vốn là từng phiến từng phiến mây, giờ đã hội tụ thành một mảnh biển mây. Đa phần hàn khí được pháp giới lần nữa ngưng luyện, biến thành thần dịch tương tự hàn triều màu trắng sữa, còn về uy lực thế nào, chính bản thân Lục Ly đều không rõ ràng, phải đợi thí nghiệm qua mới biết được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc lại hơn ba năm qua đi!
Lục Ly rốt cục tỉnh lại, hắn đã hoàn toàn tham ngộ thông thấu pháp tắc trong Cung Hoàng Đỉnh, bế quan mấy năm khiến hắn có chút kiệt sức, thậm chí không kịp đi thăm dò tình hình chung quanh, mà thân hình cứ thế lóe lên trực tiếp tiến vào trong pháp giới. Vừa vào pháp giới hắn liền ngã đầu ngủ thiếp đi, sau mấy ngày ngủ say mới lóe lên đi ra.
Phế tích quỷ dị kia vẫn vậy, không có bất kỳ biến hóa nào, Lục Ly dò xét một lúc, sau đó truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
- Huyết Linh Nhi, hình như đã qua rất nhiều năm rồi đúng không? Tình hình thế nào rồi?
Huyết Linh Nhi truyền âm đáp nói:
- Chủ nhân, ở phương diện Thần Văn ta có tiến bộ vô cùng lớn, Thần Văn ở đây quá mạnh, vượt xa hết thảy nhận biết trước đây mà ta có. Ừm... Rất nhiều Thần Văn ở hai đại điện xung quanh chính điện đều đã bị tàn phá, ta đã phá giải một phần nhỏ, tìm được mấy con đường an toàn, ngươi có muốn tiến vào thăm dò một phen? Trong này có nhiều chỗ kỳ diệu lắm.
- Hả?
Lục Ly tất nhiên là có hứng thú, vội vàng truyền âm nói:
- Nhanh, đi ra dẫn đường, mang ta vào trong xem xem!
Huyết Linh Nhi chui ra, mang theo Lục Ly tiến vào bên trong, rất nhiều chỗ ở mặt trước chính điện đều có Thần Văn tàn phá, đa phần Thần Văn đều có vẻ khủng bố dị thường, Lục Ly không dám đi nhầm dù chỉ nửa bước, cái nơi quỷ quái này, chỉ cần đi nhầm một bước thôi chính là sa chân xuống vực sâu vạn trượng.
Thận trọng vòng qua mặt trước quảng trường, phía trước quảng trường này có rất nhiều cột đá sụp đổ, rất nhiều pho tượng, đại bộ phận đều đã sớm tàn tạ, ngã trái ngã phải, một góc quảng trường còn bị đánh nát, có thể thấy được Thần Văn chi chi chít chít trong đó.
Lục Ly vượt qua quảng trường, tiến vào trong chính điện, mặt trước chính điện đổ sụp, phân nửa chính điện bị che lại, không thấy được tình hình bên trong. Lục Ly theo chân Huyết Linh Nhi lách qua một ngóc ngách để đi vào, từ trong này có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ có sương mù lấp lánh, bao phủ đại bộ phận chính điện, cái gì đều không nhìn thấy được, thần niệm cũng không thể thăm dò.
- Những sương mù kia đều là Thần Văn, đừng chạm vào, không thì dễ phát động sát trận lắm!
Huyết Linh Nhi giải thích, sau đó dẫn đường cho Lục Ly đi vào bên trong. Huyết Linh Nhi sớm đã thăm dò rõ ràng lộ tuyến, tự nhiên nhẹ nhàng như không, Lục Ly cùng theo chuyển trái chuyển phải, cuối cùng đi đến một bên cửa hông, Lục Ly hơi ngớ, vội hỏi dò:
- Không đi chính điện?