- Nếu năm đó ngài không nhận ta làm con thừa tự, ta nghĩ cuộc đời mình sẽ khác, dù chỉ là một tên phế vật, nhưng ít nhất ta có thể làm thiếu gia hoàn khố. Đáng tiếc, thân là con trai ngài, đến cả thiếu gia hoàn khố ta đều không thể làm. Mấy chục năm trước, ngài một mực bặt vô âm tín, trọn cả Lục Minh đều phải gánh chịu áp lực rất lớn. Áp lực lên ta lại càng lớn, sau khi ngài truyền tin nói sẽ trở về, ta không chịu được nữa. Ta không muốn tiếp tục mệt mỏi như thế nữa, ta không muốn tiếp tục giả vờ, ta cũng không muốn sống...
- Vốn ta định len lén tự sát, nhưng đến sau nghĩ lại thì không cam tâm. Ta phải làm gì đó mới được, ta phải để ngài nhìn thẳng vào ta, ta phải khiến ngài quản ta một lần. Thế là ta phạm trọng tội, ta tùy ý làm xằng một lần.... Giờ ta có chút hối hận, những tiểu thư kia không làm gì sai, lại gặp phải tai bay vạ gió, chúng ta hủy đi cuộc đời các nàng. Chúng ta còn diệt hai tiểu gia tộc, giết rất nhiều người vô tội. Ta tội không thể xá, ta cam tâm tình nguyện chịu chết.
- Phụ thân, ta thật không trách ngài, chỉ trách mạng ta không tốt, ta làm ngài mất mặt, ta làm ra chuyện không bằng cầm thú, ta đúng là tội đáng chết vạn lần. Phụ thân, hài nhi đi, kiếp sau sẽ tận hiếu với ngài.
Nói xong Lục An nhắm mắt lại, vung mạnh chủy thủ trong tay, hung hăng cắt hướng cổ mình, chỉ là chủy thủ vừa mới xát qua làn da, đột nhiên hắn cảm thấy một cánh tay có lực nắm lấy chủy thủ, hắn không cách nào cắt tiếp được.
Hắn mở mắt, thấy được ánh mắt áy náy của Lục Ly, trong lòng hắn khẽ động, nghẹn ngào nói:
- Phụ thân, hài nhi sai rồi, trước kia ngài nói qua, nam tử hán đại trượng phu đã làm sai chuyện, liền phải dũng cảm gánh trách nhiệm, ngài để hài nhi lấy cái chết tạ tội đi!
Tay Lục Ly khẽ động, chủy thủ bị hắn nắm chặt trong tay, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự làm sai rồi, nhưng ta cũng sai! Tội này ta chuộc thay ngươi!
…
Một phen lời phát ra từ phế phủ của Lục An khiến trong lòng Lục Ly xúc động rất sâu. Chính như vừa nãy từng nói, nếu Lục An khóc rống cầu khẩn, thậm chí chửi bới, hắn đều sẽ không mềm lòng, khăng khăng Lục An lại thật lòng muốn chết.
Quan trọng hơn cả chính là, sở dĩ hắn phạm sai, đa phần nguyên nhân là bởi vì thân phận con trai Lục Ly của hắn.
Phải gánh chịu áp lực quá lớn, sống cuộc sống khổ sở gấp trăm lần công tử bình thường, khăng khăng lại vẫn cứ không được đến Lục Ly thừa nhận, hắn quá mệt mỏi, quá thống khổ, sống mà không bằng chết.
Thế nên... hắn sa đọa, hắn muốn phóng túng một lần, muốn cho Lục Ly nhìn thẳng mình một lần, dù có phải để Lục Ly tự tay giết chết, vậy cũng tính là thỏa mãn tâm nguyện.
Lúc này Lục Ly rất áy náy, đúng như Lục An nói, nếu đã không nhận đứa con trai này, năm đó vì sao còn muốn thu dưỡng hắn? Hắn là con trai Lục Hồng Ngư, cuộc sống sẽ càng dễ dàng, càng thoải mái. Làm cháu trai Lục Ly rõ ràng sẽ sung sướng hơn nhiều so với làm con trai Lục Ly.
Có lẽ bởi vì cha mẹ ruột nên tư chất Lục An rất kém cỏi, vợ chồng Lục Hồng Ngư đến nay vẫn ở nhân gian, chiến lực cũng chỉ là Nhị Kiếp Tam Kiếp, hơn nữa đời này đoán chừng chỉ dừng lại ở đó. Lục An có thể đạt tới Ngũ Kiếp đỉnh phong đã là kết quả của liều mạng tu luyện, cộng với hao phí vô số thiên tài địa bảo.
Vô số tinh anh Trung Vương Giới được đưa tới đây, những đứa trẻ kia đều thiên tư phi phàm, được Lục Minh bồi dưỡng một đoạn thời gian, tốc độ tu luyện cực nhanh, đã có mấy ngàn người đột phá Lục Kiếp. Lục An thân là thiếu chủ Lục Minh, lại chỉ dừng ở Ngũ Kiếp đỉnh phong, ngươi nói xem hắn làm sao có thể ngẩng cao đầu cho được?
Trên thân mang theo hào quang chói mắt, có khi là vinh quang, nhưng có khi lại là một loại gánh vác.
Lục Ly có thể hiểu được thống khổ mà bao năm qua Lục An phải chịu, cũng chính bởi thế mà trong lòng hắn mới có cảm giác tội lỗi sâu nặng. Nói cho cùng Lục An phạm sai, phần lớn rất lớn lại đến từ hắn, về bản chất Lục An là tốt, không phải hạng người tội ác tày trời, càng không phải nhập ma, chỉ là áp lực quá lớn không chỗ phóng thích mới phạm vào hồ đồ, mới đi cực đoan, một lòng tìm đến cái chết.
Hành động của Lục Ly khiến toàn trường kinh hãi, vô số võ giả trong thành ngẩn ngơ. Lục Ly muốn thay Lục An chuộc tội? Hắn muốn chuộc kiểu gì, chẳng lẽ đi chết thay cho Lục An?
Nghĩ đến đây, nguyên một đám cao tầng Tử Thần đều hốt hoảng, Dực Hoàng Vũ Hoàng và Mạc Hoàng càng là trực tiếp bay tới, khẩn trương đứng ở bên người Lục Ly.
- Lục Ly, đừng làm chuyện ngốc!
- Lục Ly, bình tĩnh!
Lục Linh và Lục Nhân Hoàng lập tức truyền âm tới, Lục Linh cũng bay thẳng đi qua, sợ Lục Ly đi chết thay cho Lục An. Rất nhiều trưởng lão thuộc phe Lục gia cũng bay qua, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Ly.
Mạc Hoàng vỗ vỗ vai Lục Ly nói:
- Lục Ly, hài tử biết sai, vậy chính là chuyện tốt. Chuyện đã xảy ra rồi, vô luận thế nào đều không thể vãn hồi. Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách bù đắp, hai gia tộc bị diệt kia còn có rất nhiều người sống sót, chúng ta có thể trọng điểm nâng đỡ bọn hắn, để bọn hắn càng thêm cường đại hơn trước, thậm chí ban cho bọn hắn một phiến địa bàn, sau này sẽ có không gian phát triển càng lớn. Mấy vị tiểu thư bị xâm hại này, chúng ta cũng có thể bồi thường cho gia tộc bọn họ.
- Bồi thường?
Lục Ly cười khổ nói:
- Những tiểu thư kia đều bị đám súc sinh bọn hắn hủy hoại, không ít người vô tội đã phải chết, bọn họ có thể khởi tử hồi sinh được ư? Bồi thường? Bồi thường liền có thể bù đắp? Đó đều là con dân của Tử Thần chúng ta, chúng ta ức hiếp bọn họ như thế, sau này còn ai sẽ đi theo chúng ta?
Lời này của Lục Ly khiến trong lòng chúng nhân không khỏi trầm xuống, Dực Hoàng vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá tự trách chính mình, nếu ngươi phải muốn trừng phạt chính mình, như vậy chúng ta cũng có tội giám quản bất lực, chúng ta cùng gánh trách nhiệm với ngươi.
- Không sai!