Lê Hoàng đụng đến mặt xám mũi tro, đang định đi về thì lại bị một đám cường giả bí ẩn tập kích, chết mất ba tên Thái Thượng trưởng lão.
Sau khi chuyện này xảy ra, Cương tộc nói là Đồng tộc tập kích, Đồng tộc lại nói là Cương tộc tập kích, khiến Lê Hoàng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Tử Thần thân là một trong mười hai chủ tể, Lê Hoàng lại là cự đầu Tử Thần, cũng tức là đại diện cho mặt mũi Tử Thần. Giờ mặt bị đánh, vậy phải làm sao? Đánh lại thôi!
Đợi mấy ngày, sau khi thấy Lục Ly vẫn không truyền tin tới, bọn Mạc Hoàng dẫn đội xuất phát, Tử Thần xuất động quá nửa cường giả tiệm cận đại viên mãn và vô số Thánh Hoàng, trùng trùng kéo tới địa bàn Cương tộc và Đồng tộc.
…
- Có cổ quái!
Nghe xong hết sự thể, phản ứng đầu tiên của Lục Ly là cảm thấy có gì đó không đúng!
Cương tộc muốn khai chiến với Đồng tộc, đó là thù cũ hận mới, điều này có thể hiểu được. Nhưng Lê Hoàng đại diện cho mặt mũi Tử Thần, đánh mặt Lê Hoàng chính là đánh mặt Tử Thần, càng đừng nói tới đánh giết Thái Thượng trưởng lão Tử Thần.
Thái độ của hai đại thế lực chủ tể này trước kia vẫn luôn rất tốt, khi hắn trở về từ Thiên Vũ Tinh Vực, hai tộc đều phái trưởng lão đến hội kiến, lần này sao lại cường ngạnh như thế? Đắc tội Tử Thần, đắc tội hắn, đối với hai tộc đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Lục Ly không vội vã đi ra, cũng không vội vã hạ chỉ lệnh cho Lục Linh. Hắn trầm ngâm, lát sau trong mắt lóe lên quang mang, rốt cục nghĩ thông suốt nguyên do hệ quả.
Tranh bá!
Hai tộc muốn nắm lấy địa vị đệ nhất bá chủ Thiên Loạn Tinh Vực, tựa như Yểm tộc năm đó vậy.
Hai tộc có thù cũ, có hận mới, nhưng đấy không phải nguyên nhân bản chất, nguyên nhân khai chiến thực sự là hai tộc đều muốn trở thành đệ nhất bá chủ Thiên Loạn Tinh Vực, muốn đạt tới địa vị năm đó của Yểm tộc, trở thành lão đại Thiên Loạn Tinh Vực.
Đã muốn tranh bá, vậy trận chiến này nhất định phải đánh, ai cũng không ngăn được. Mấy năm nay Lê Hoàng thấy Tử Thần thanh thế càng lúc càng lớn, có chút lâng lâng, thế là muốn đi khuyên can.
Muốn dựa vào mặt mũi hắn để áp chế hai tộc? Hai tộc này há là hắn có thể chế áp được? Vừa khéo hai tộc đang muốn tranh bá, Lê Hoàng lại giơ mặt ra, hai tộc tự nhiên phải hung hăng quất cho một tát.
Đây là muốn lập uy a!
Chẳng qua đến sau Lê Hoàng bị tập kích, ba tên Thái Thượng trưởng lão chết đi, Lục Ly cảm thấy chuyện này hẳn không phải do hai tộc làm. Mà rất có thể là một ít đại tộc ngấm ngầm gây sự, muốn trộn nước đục, len lén liên hợp ám toán.
Thiên Loạn Tinh Vực đã nghỉ ngơi dưỡng sức trăm năm, Cương tộc và Đồng tộc đều có đại viên mãn, dưới tay có trên trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn, là hai siêu cấp thế lực mạnh nhất.
Năm đó cách cục Thiên Loạn Tinh Vực vừa mới ổn định, hai tộc không dám làm loạn, sợ bước lên vết xe đổ của Yểm tộc. Nhưng giờ trăm năm trôi qua, hai tộc đã có chút đứng ngồi không yên, muốn động thử một phen, nếu có thể trở thành đệ nhất bá chủ, chỗ tốt và lợi ích được đến sẽ hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Lợi ích động nhân tâm mà, chỉ cần diệt đi đối thủ, như vậy một trong hai bọn hắn liền sẽ trở thành thế lực mạnh nhất Thiên Loạn Tinh Vực, hiệu triệu bát phương, không ai dám không theo.
Lục Ly tin tưởng nhiều khả năng một ít thế lực chủ tể tương đối yếu nhược đã bị hai đại tộc ngấm ngầm thu mua, trở thành tiểu đệ cho bọn hắn. Đối với việc này sẽ không lên tiếng, càng không ngăn cản, thậm chí có thể còn sẽ tham chiến.
Còn một điểm nữa!
Lục Ly hoài nghi hai tộc rất có thể đã thăm dò rõ ràng lai lịch hắn, hoặc nói cách khác, đã thăm dò rõ ràng khốn cảnh bên phía Đông Cảnh chi vương.
Tiểu Bạch một mực bế quan, Đông Cảnh chi vương không khả năng bán mặt mũi cho hắn, bởi thế bên này dù có đánh mặt Tử Thần, trong tình thế không có đại viên mãn Đông Cảnh làm chỗ dựa, bọn hắn tin tưởng Lục Ly sẽ không dám làm gì.
- Vẫn không đúng...
Lục Ly lắc đầu, theo lý thuyết lá gan hai tộc hẳn không lớn được đến mức dám đánh mặt hắn. Hắn hoài nghi phải chăng hai tộc đã tìm được chỗ dựa nào đó? Chẳng lẽ bọn hắn đã nương nhờ siêu cấp đại tộc ở Tiên Vực?
Bất kể thế nào, Lục Ly đều cảm thấy sự việc lần này tương đối phiền toái, việc này mà không xử lý ổn thỏa, rất có thể sẽ liên lụy đến Tử Thần, Tử Thần vừa ra vấn đề, Lục Minh liền khó mà được sống yên ổn.
Sau hồi lâu trầm ngâm, Lục Ly truyền âm cho Lục Linh nói:
- Thứ nhất, ta sẽ lập tức trở về, đoán chừng nửa năm liền có thể quay lại Thiên Loạn Tinh Vực. Thứ hai, ngươi truyền tin của ta cho Dực Hoàng đang lưu thủ, để hắn triệu hồi toàn bộ cường giả ở khắp tám đại Tinh Vực. Thứ ba, lệnh Dực Hoàng xuất động tất cả trinh sát đi ra, ta muốn biết rõ tình hình trong toàn bộ Thiên Loạn Tinh Vực. Thứ tư, tạm thời quan bế tám đại đường khẩu ở các Tinh Vực, đám sát thủ thích khách bên kia mật thiết lưu ý tình hình tám đại Tinh Vực, có tình huống đặc biệt lập tức báo cáo. Thứ năm, Tử Thần toàn diện giới bị, tùy thời chuẩn bị khai chiến!
- Được rồi, ta lập tức đi tìm Dực Hoàng!
Lục Linh biết cục diện nghiêm trọng, không nói nhảm nửa lời. Lúc nàng đang định đi ra đi, đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, nói:
- Có cần đưa tin cho phía Lê Hoàng và Mạc Hoàng, để bọn hắn hơi an chớ nóng?
Lục Ly đáp lời:
- Ngươi đi thăm dò rõ ràng xem hiện tại bọn Mạc Hoàng đang ở đâu, sau đó báo lại cho ta là được, ta sẽ đích thân đưa tin!
- Được rồi!
Lục Linh lôi lệ phong hành, ra ngoài tìm Dực Hoàng đang lưu thủ ở tổng bộ Tử Thần, truyền lệnh của Lục Ly. Sau khi nghe xong, Dực Hoàng cũng không hỏi nhiều, hắn vừa nghe liền biết đây là ý của Lục Ly, bởi vì ngữ khí và phong cách hành sự của mệnh lệnh này chỉ có thể xuất phát từ Lục Ly, Lục Linh muốn ngụy tạo đều không có được khí phách như thế.
Chẳng qua sau cùng Dực Hoàng vẫn hỏi:
- Lục Ly không ở Thiên Việt Thành?
- Đúng vậy!