Điểm này được các gia tộc công nhận, Lục Ly có phải là đệ tử của Lục gia hay không thì chỉ cần tiến vào trong huyết trì là có thể chứng minh được.
Nghe bát trường lão giới thiệu đơn giản một phen, Lục Ly vui vẻ đồng ý, hắn vốn là con trai của Lục Nhân Hoàng, hắn có gì mà phải sợ chứ?
Lập tức đám người đi ra ngoài, lại không đi quá xa, ra khỏi Trưởng Lão Đường tiến vào một thành bảo màu đen. Thành bảo đó không có cửa sổ, bên trong rất âm trầm, khắp nơi đều đốt đuốc.
Sau khi tiến vào thành bảo, Lục Phong Hỏa ấn một cái lên vách tường, trên vách tường trơn bóng hắc quang sáng lên, không ngờ xuất hiện một cánh cửa lớn. Đám người Lục Phong Hỏa nối đuôi nhau mà vào, Lục Ly đi theo đám người bát trường lão đi vào trong cửa đá.
Thần Chi Huyết Trì này không ngờ là ở dưới lòng đất, sau khi tiến vào cửa đá, theo thông đạo một đường đi xuống dưới. Thông đạo rất rộng, có thể cho phép hơn mười người song song đi qua, đều là từng bậc đá, xoay tròn kéo dài xuống lòng đất.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, lại đi xuống dưới ba nén hướng mới tới nơi. Theo đó mà tính, Thần Chi Huyết Trì này là ở sâu mấy vạn mét dưới lòng đất.
Người phía trước cuối cùng cũng dừng lại, đứng trước một cửa đá màu đen cực lớn, Lục Phong Hỏa mở cơ quan, tiến vào trong một đại điện sâm nghiêm.
Đại điện này có phạm vi ngàn mét, vô cùng rộng lớn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lục Ly nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở trong một ao lớn màu đỏ.
Ao đó toàn bộ đều dùng một loại tinh thạch màu đỏ sậm xây thành, dài rộng khoảng ba mươi mét, cao hai mét, trên tinh thạch màu đỏ sậm có đồ văn và phù văn thần bí, còn có quang mang màu đỏ sậm một sáng một tối chiếu ra.
Lục Ly nhìn kỹ những đồ văn thần bí đó, mơ hồ nhìn thấy những gương mặt quỷ. Những đồ văn đó dường như hội tụ thành bộ dạng Nộ Mục Kim Cương, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không dám tới gần.
- Ơ? Sao có hàn khí?
Lục Ly đột nhiên cảm thấy từng đạo hàn khí từ một bên khác truyền đến, hắn nhìn về bên đó, thấy một cánh cửa đá đóng chặt. Bên trên cửa đá đều đóng băng, xem ra hàn khí là từ trong cửa đá truyền đến.
- Trong đây chẳng lẽ là một bảo địa của Lục gia?
Lục Ly chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, toàn bộ đại điện còn có mấy tấm cửa đá, chắc đều là bảo địa đặc thù của Lục gia.
- Đi thôi!
Bát trường lão nói một tiếng với Lục Ly, đi đến gần huyết trì, bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên đã sớm chờ ở gần huyết trì.
Lục Ly đi theo, hắn đứng gần huyết trì nhìn một cái, đôi mắt hơi co rút lại lại.
Máu bên trong đỏ sậm, vẫn đang hơi dao động, bên trong truyền ra từng đạo năng lượng khiến người ta khiếp đảm, cảm giác trong đây không phải máu, mà là nọc độc vậy.
Cuối cùng chính là khi máu đó dao động, cũng rất kỳ dị tụ thành bộ dạng mặt của Nộ Mục Kim Cương. Nhìn vô cùng dữ tợn, nếu nhảy xuống, sẽ có cảm giác như bị Nộ Mục Kim Cương này nuốt sống.
- Lục Ly, đi xuống đi, chỉ cần ngươi là đệ tử của Lục gia thì sẽ không sao.
Bát trường lão mặt mũi hiền lành, cực kỳ giống một người tốt bụng.
Các trưởng lão còn lại đều vây quanh huyết trì, nhìn Lục Ly. Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng từ trong tay áo lấy Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say, Lục Ly nhẹ nhàng đưa Tiểu Bạch cho bát trường lão, sau đó chậm rãi đi đến huyết trì.
Bát trường lão nhìn Tiểu Bạch, cũng để ý, cho rằng là sủng vật nhỏ, hắn nhìn thấy Lục Ly sắp nhảy xuống huyết trì, liền nhắc nhở một câu:
- Lục Ly, cởi quần áo ra.
Lục Ly không cởi quần áo, bởi vì trên lưng hắn có long văn, hắn lắc đầu rồi trực tiếp bay lên nhảy vào trong huyết trì.
Máu trong huyết trì bắn lên, lại rất thần kỳ là không bắn ra ngoài. Huyết trì cao hai mét, cả người Lục Ly đều chìm vào trong huyết trì, giống như bị Nộ Mục Kim Cương đó nuốt chửng.
Tất cả trưởng lão đều mở to hai mắt quan sát động tĩnh của huyết trì, nhưng không ai dùng thần niệm. Bởi vì máu trong huyết trì này đều là huyết nguyên, thần niệm không thể tra xét.
- Không hề có động tĩnh?
Sau mấy giây, huyết trì không ngờ dần dần khôi phục bình tĩnh, máu bên trên cũng hơi dao động, lại hội tụ thành một gương mặt Nộ Mục Kim Cương, ngoài ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì.
- Quả nhiên là hàng giả!
Mắt Lục Phong Hỏa trở nên lạnh lùng, trong tay Lục Liên Thiên sáng lên huyền lực, muốn xuất thủ chuẩn bị trảm sát Lục Ly. Người có huyết mạch của Lục gia không thể nào lại không hấp thu được một tia huyết nguyên, Lục Ly chắc chắn là hàng giả.
Bát trường lão nhíu mày nói:
- Chờ một chút đi.
Quang mang huyền lực trong tay Lục Liên Thiên lập tức yếu đi, mọi người nhẫn nại tiếp tục chờ đợi. Thời gian cứ thế trôi qua, trong huyết trì lại vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, rất nhiều trưởng lão sắc mặt đều trầm xuống.
Lục Ly ở trong huyết trì tim cũng như trầm xuống, toàn thân hắn đều bị máu bao phủ, lại không cảm thấy trong huyết trì có bất kỳ biến hóa gì.
Trong đầu hắn hiện lên từng suy nghĩ, chẳng lẽ... Huyết trì này có vấn đề, hoặc là hắn không phải Lục gia đệ tử?
Thời gian lại trôi qua nửa nén hương, trong huyết trì vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, Lục Liên Thiên vung tay lên nói:
- Thiên Minh, vớt Lục Ly ra.
Lần này bát trường lão cũng không phản đối, trong không gian giới của thập trưởng lão Lục Thiên Minh bay ra một cây roi, đột nhiên đâm tới huyết trì, muốn trói Lục Ly lại rồi lôi ra.
Vù.
Ngay, Ngân Long Ấn Ký ở sau lưng Lục Ly chợt lóe lên quang mang, long văn đó rất nhanh liền chạy quanh. Tiếp theo... Toàn bộ huyết trì bạo động, tất cả máu đều dũng động quay cuồng.
- Ồ? Có động tĩnh rồi, Thiên Minh dừng tay.
Bát trường lão lập tức kinh hô, roi của thập trưởng lão hơi khựng lại rồi cuối cùng cũng thu về. Ánh mắt của tất cả các trưởng lão đều tỏa định huyết trì, nhìn thấy máu đỏ sậm bên trong đang quay cuồng, liền nhíu mày.
Vì sao lúc đầu Lục Ly đi vào không có động tĩnh gì, qua lâu như vậy mới có động tĩnh? Trước kia không hề có chuyện như vậy.