Trong đầu Lục Ly chớp qua nghi hoặc càng lớn, theo như ngữ khí của Đông Cảnh chi vương, Chủ Thần trên thế giới này vốn cũng không ít, có ba người tu luyện đến cảnh giới Chủ Thần, lại thêm Chủ Thần trời sinh, như vậy tổng cộng phải có ít nhất sáu người trở lên? Chết mất một ít Chủ Thần, vậy hẳn là nên phải có vài ba Chủ Thần còn sống? Những Chủ Thần này đã đi đâu? Tại sao một mực không thấy lộ diện?
Còn nữa, giới diện từ Tứ trọng thiển sụp đổ rất có thể là bởi Chủ Thần đại chiến, lấy năng lực Chủ Thần, chẳng lẽ không thể tái tạo? Chẳng lẽ cứ thế sụp đổ? Bọn hắn không quản? Chủ Thần đều đã nhảy ra Ngũ Hành, không bị pháp tắc trói buộc, là tồn tại trường sinh bất tử, tại sao bọn hắn phải khai chiến?
- Vì một nữ nhân?
Lục Ly nghĩ tới lời đồn nghe được trước đây, nói thế giới từ Tứ Trọng Thiên trở lên sụp đổ là vì một nữ nhân. Hắn đột nhiên không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là bởi vì Băng Hậu? Vấn đề là nếu vì Băng Hậu mà dẫn phát Chủ Thần đại chiến, vậy vì sao Băng Hậu cũng chết?
Quá nhiều nghi hoặc, đáng tiếc Đông Cảnh chi vương không chịu nói nhiều, Lục Ly cũng biết trừ phi hắn đạt tới cảnh giới đại viên mãn, bằng không sợ rằng khó có cơ hội biết được càng nhiều cơ mật.
Đột phá đại viên mãn, cái đó đừng nghĩ. Đời này hắn hẳn nên cơ hội mịt mờ, thực lực tuy một mực đề thăng, song phần nhiều là mượn nhờ ngoại vật, không phải chiến lực của chính bản thân hắn.
Lầu cao vạn trượng đều phải xây lên từ đất bằng, căn cơ bất ổn làm sao sừng sững trên đỉnh cao? Đại viên mãn rất khó đột phá, ngay như tám đại Tinh Vực mà nói, đoán chừng một vạn năm đột phá một hai người đã là rất không sai.
Hắn cũng nghĩ tới đi đường tắt, kiếm tẩu thiên phong, nếu có thể mượn nhờ ngoại vật, đề thăng chiến lực tổng hợp tới cảnh giới đại viên mãn, vậy cũng rất không sai. Đáng tiếc khả năng này gần như không có, đại viên mãn chính là đạt tới cực hạn ở một phương diện nào đó, muốn mượn ngoại vật, dù là một kiện Chủ Thần Khí loại công kích, hắn đều cảm thấy rất khó giết chết được đại viên mãn.
Lại hơn hai tháng qua đi, Lục Ly cảm thấy bọn Kim Nghiêm vẫn chẳng có biến hóa gì, tựa hồ đã không còn khí tức sinh mệnh, lại có vẻ vẫn chưa hết. Hắn dùng thần niệm thăm dò linh hồn đám kia một phen, phát hiện bên ngoài linh hồn được bao bọc bởi một đoàn năng lượng màu trắng, không cách nào dò xét được bên trong.
Nhục thân mấy tên đại viên mãn này đều đã hỏng, kinh mạch đều bị hủy, cơ năng toàn thân gần như đều bị phá hoại, lục phủ ngũ tạng đoán chừng đều bị đóng băng cứng ngắc. Lục Ly có thể xác định một điểm, dù đám cường giả này còn chưa chết, nhưng cũng sẽ bởi vì nhục thân hư hao mà thực lực đại tổn.
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó dùng Chủ Thần Khí giao lưu với Vẫn đại nhân, Vẫn đại nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bọn hắn hẳn đã vứt bỏ nhục thân, dùng toàn bộ bản nguyên bao bọc linh hồn. Cũng chỉ có như vậy mới có thể giữ cho linh hồn bất diệt, bằng không cả nhục thân lẫn linh hồn đều đi đứt.
Vẫn đại nhân tiếp tục dặn dò nói:
- Ngươi nghĩ cách cách tuyệt hàn khí nơi cửa động, ta sẽ đích thân đi vào đánh giết bọn hắn, giúp ngươi phá giải đạo ấn.
- Ừm...
Lục Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy đây cũng là một cách, mặc dù bởi vì có đạo ấn tồn tại, bố trí đoán chừng sẽ có chút phiền phức, nhưng vẫn có thể phong ấn toàn bộ Băng Hậu Cung. Như vậy liền có thể khiến cho hàn khí không tiết ra ngoài, cùng lắm là phiền toái chút, nhưng chỉ cần Vẫn đại nhân vào được đây, phá giải đạo ấn liền sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.
Lục Ly thu hồi thần niệm, truyền âm cho Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi lập tức đi bố trí, đối với nàng đây là chuyện nhỏ, chỉ là phạm vi tương đối rộng, cần tiến hành lâu chút, đoán chừng phải mất năm sáu ngày.
Lục Ly thông báo với Vẫn đại nhân một tiếng, Vẫn đại nhân tỏ ý đã biết. Đến lúc đó hắn sẽ đích thân đi vào một chuyến, chuyện này liền xem như hoàn thành.
Ba ngày sau, viên ngọc phù trong tay Vẫn đại nhân đột nhiên nổ tung, hắn mở mắt, tung người lách mình đi ra, chỉ thấy ba tên đại viên mãn thủ hạ chính đang như lâm đại địch nhìn chằm chằm trước mặt. Không gian trước mặt khẽ ba động, hai đạo thân ảnh xuất hiện, Vẫn đại nhân nhìn một cái, trong lòng lập tức chìm xuống đáy cốc.
- Bối Huyền, Khôn Ma!
Miệng môi Vẫn đại nhân phát khô, nếu chỉ là một mình Bối Huyền đến đây, Vẫn đại nhân còn có thể dẫn theo mấy tên đại viên mãn đương cự, nhưng nếu Khôn Ma cũng tới, đừng nói là hắn, dù có là Đông Cảnh chi vương sợ rằng cũng khó mà gánh được.
…
Vẫn đại nhân nghĩ tới khả năng Bối Huyền sẽ tự thân tới. Hắn đoán một khi Bắc Cảnh chi vương tới thật, nếu đại viên mãn nhiều hắn sẽ chọn thối lui, nếu đại viên mãn ít hắn sẽ tử chiến đến cùng, dù là Bắc Cảnh chi vương hắn cũng không sợ. Đứng sau lưng hắn chính là Đông Cảnh chi vương, đối với hắn mà nói, Bắc Cảnh chi vương không phải áp lực gì quá lớn.
Nhưng không ngờ Bắc Cảnh chi vương lại tới cùng Khôn Lão Ma, vậy thì Vẫn đại nhân hết cách, chiến lực Khôn Lão Ma quá mạnh, ngay cả Đông Cảnh chi vương đều từng là bại tướng dưới tay hắn, loại cấp bậc như Vẫn đại nhân căn bản không tính là gì. Khôn Ma muốn giết, nhẹ nhàng trở tay cái là được.
Hai đại Cảnh Vương tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, mục đích thế nào không cần nói cũng biết, chắc chắn là nhắm đến Lục Ly, nhắm đến Chủ Thần Khí. Trong đầu Vẫn đại nhân đảo qua rất nhiều ý niệm, sau cùng vẫn quyết định mang theo ba tên đại viên mãn đi ra nghênh đón.
- Tham kiến Khôn Vương, tham kiến Bối Vương.
Vẫn đại nhân hành lễ trước, ba tên đại viên mãn còn lại cũng hành lễ theo, Khôn Ma nhàn nhạt nhìn lướt qua một vòng, lại không lên tiếng, Bắc Cảnh chi vương mỉm cười nói:
- Lão Vẫn không cần đa lễ! Chư vị mời lên.
Vẫn đại nhân quét mắt nhìn Khôn Ma, thoáng ngập ngừng một lát rồi hỏi:
- Khôn Vương và Bối Vương tới đây là?
Khôn Ma vẫn không lên tiếng, Bối Vương cười nói:
- Cũng không có việc gì, nghe nói nơi này có Băng Hậu Cung, ta và Khôn Lão tới mở mang kiến thức một phen, làm sao? Chúng ta đều không thể đi vào?