Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4979 - Chương 4966: Không Có Đường Lui

Bất Diệt Long Đế Chương 4966: Không có đường lui

- Chẳng lẽ bị truyền tống vào trong thiền điện hoặc mật thất, muốn tiến vào phải có được truyền thừa từ Băng Hậu?

Khôn Ma thì thào, trong mắt lóe lên hàn quang, nhanh chân tiến vào bên trong. Nếu đã ra tay, hắn không khả năng cứ vậy vứt bỏ, tất phải giết Lục Ly cho bằng được..

Khôn Lão Ma tiếp tục bắt tay phá trận, Bối Huyền đợi giây lát rồi cũng tiến vào, Bối Huyền dò xét một lúc, trong lòng kinh nghi không thôi, không ngờ Lục Ly lại cứ thế biến mất, trong này không còn bất kỳ khí tức nào cả, như vậy chỉ có hai cách giải thích, hoặc là Lục Ly bị giảo sát thành phấn vụn, hoặc là Lục Ly tiến vào trong thiền điện hoặc ám điện nào đó.

Bối Huyền và Khôn Ma đưa ra phán đoán tương tự nhau, cả hai đều cho rằng Lục Ly kích phát cơ quan, dẫn đến bị đưa vào nơi nào đó trong Băng Hậu Cung, rất có thể sẽ có được truyền thừa chân chính của Băng Hậu.

Nghĩ tới đây Bối Huyền vừa kinh vừa sợ, nếu Lục Ly thật được đến truyền thừa từ Băng Hậu, vậy thực lực rất có thể sẽ đại trướng. Trước kia Lục Ly đã tồn tại vô địch dưới đại viên mãn, giờ được đến truyền thừa Băng Hậu, chiến lực còn sẽ khủng bố cỡ nào, liệu có đủ sức quét ngang đại viên mãn?

Lần trước hắn xuất động đám người Kim Nghiêm Cương Nhạc, lần này lại đích thân thượng trận, giữa hắn với Lục Ly đã là không chết không thôi. Tính cách Lục Ly cũng là có thù tất báo, đợi sau này Lục Ly thực lực đại trướng, Bối gia có thể sẽ phải đối diện với trả thù điên cuồng từ Lục Ly.

- Hi vọng Khôn Lão có thể phá giải Thần Văn, tìm ra hắn!

Bối Huyền chỉ đành gửi gắm hi vọng lên thân Khôn Lão Ma, lần này không đánh giết Lục Ly, tất sẽ mang đến hậu hoạn vô tận cho Bối gia.

Hắn chỉ mời được Khôn Ma lần này, nếu lần này vẫn bó tay hết cách, lần sau muốn mời được Khôn Ma sẽ rất khó. Không có Khôn Ma tọa trấn, Đông Cảnh chi vương sẽ không có gì cố kỵ, đến khi ấy Đông Cảnh chi vương ra tay, hắn đều có thể phải chết.

Nghĩ tới đó, Bối Huyền bất giác có chút hoảng loạn, hắn phát hiện nếu lần này không bắt được Lục Ly, vậy thì rắc rối to. Nếu có thể đánh giết Lục Ly, như vậy hết thảy hậu hoạn đều tan biến, Đông Cảnh chi vương cũng không thể vì một người đã chết mà làm to chuyện được. Trái lại lần này không giết chết Lục Ly, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đợi Khôn Ma rời đi, Đông Cảnh chi vương và Lục Ly tất sẽ đến trả thù.

- Không được!

Ánh mắt Bối Huyền chớp qua một tia tàn nhẫn, lần này nhất định phải giết chết Lục Ly, Lục Ly không chết, Bối gia liền gặp tan kiếp, hiện tại chiến lực bản thân còn chưa tính quá mạnh, một khi Bối gia gặp nạn, uy vọng hắn sẽ đại giảm. Thậm chí nếu hắn bị giết, Bối gia sẽ như tộc quần Nguyên Cảnh chi vương, cũng phải đối diện với nguy cơ diệt tộc.

- Khôn tiền bối!

Bối Huyền nghĩ nghĩ, chắp tay nói:

- Phiền ngài tiếp tục ở lại đây phá trận, ta trước mang mấy tên đại viên mãn kia ra ngoài cứu trị, có chuyện gì ngài cứ bóp nát ngọc phù, ta lập tức đi vào!

- Ừm!

Khôn Ma đáp lại một tiếng, song không quá để ý, với hắn mà nói, Bối Huyền có hay không có ở đây đều như nhau. Dù sao mục đích của hắn cũng chỉ là tận lực giúp Bối Huyền đánh giết Lục Ly, lấy được Chủ Thần Khí. Bối Huyền lấy ra không gian thần khí, sau đó thu lấy đám người Kim Nghiêm mang đi ra ngoài, nhục thân đám đại viên mãn này đều bị hủy, linh hồn lại vẫn được bảo tồn hoàn hảo, ra ngoài lần nữa trùng tố nhục thân là được.

Thu bọn Kim Nghiêm vào trong không gian thần khí, Bối Huyền đi ra, thân hình lóe lên, bay đi mấy vạn dặm, tên đại viên mãn được Vẫn đại nhân lưu lại không dám truy tung, sợ bị Bối Huyền đánh chết. Bối Huyền bay đi hơn mười vạn dặm, sau đó lấy ra một viên ngọc phù bóp nát, rồi hạ xuống đứng chờ trên một ngọn núi nhỏ.

Hưu!

Nửa canh giờ sau, một thân ảnh bay vụt đến, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Bối Huyền, quát khẽ nói:

- Tham kiến Cảnh Vương!

Bối Huyền tiện tay ném ra không gian thần khí, nói:

- Mấy người Kim Nghiêm Cương Nhạc đều ở trong này, nhục thân bọn hắn đã bị hủy, linh hồn lại không sao. Ngươi nhanh chóng giúp bọn hắn tái tạo nhục thân ngay trong Thiên Vũ Tinh Vực, tranh thủ trong vòng ba tháng tái tạo thành công, sau đó sai bọn hắn lập tức chạy tới Thiên Loạn Tinh Vực, không quản bọn hắn dùng cách gì, bắt lấy tộc nhân Lục Ly cho ta. Ngươi cũng đích thân qua đó, trong bóng tối chủ đạo việc này, ngươi đừng công khai lộ diện, nhớ kỹ, tới bên đó kiến tạo một tế đàn truyền tin, tùy thời giữ liên lạc với ta.

- Tuân mệnh!

Cường giả này chính là Bối Luân, chỉ là mới đầu không lộ diện mà thôi, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Tộc Vương, chỗ ta không mang theo bao nhiêu thần dược trùng tố nhục thân, ta tới đại tộc gần đây lấy một ít, chắc không sao chứ?

- Ừm!

Bối Huyền khoát tay nói:

- Tiến hành trong bóng tối, đê điệu chút, đừng để bị bắt được đằng chuôi.

- Hiểu rồi!

Bối Luân khoái tốc bay đi, Bối Huyền lại chưa quay về Băng Hà Cốc ngay mà đứng trên núi nhỏ hồi lâu, mãi lúc sau mới khe khẽ thở dài nói:

- Chuyện đến nước này, bản vương đã không có đường lui, giờ như đi thuyền ngược nước, không tiến tất lui. Bản vương bị ngươi bức đến phải giở thủ đoạn dùng người nhà ra ép, ngươi cũng tính là người có bản sự.

Bối Huyền quay đầu phản hồi, lần nữa tiến vào trong Băng Hậu Cung, hắn quan sát một lúc, thấy Khôn Ma vẫn đang phá trận, bèn khoanh chân ngồi xếp bằng chờ đợi. Trước kia trong này chỉ còn có bảy tám đạo Thần Văn, tốc độ phá giải của Khôn Ma rất nhanh, chỉ mất chừng sáu bảy ngày, tất cả pháp trận đều bị Khôn Ma phá mở.

Bối Huyền vội vàng đi vào theo, hai tên Cảnh Vương thân phận tôn quý, song muốn đi vào cũng phải bò như Lục Ly khi trước. Bởi vì có một đoạn thông đạo Thần Văn đặc biệt phức tạp, nếu muốn hoàn toàn phá mở, đoán chừng tối thiểu phải mất mấy chục năm, Khôn Ma không rảnh rỗi đến vậy, bởi thế chỉ còn nước bò vào như Lục Ly khi trước.

Đứng trước mặt pho tượng, Khôn Ma và Bối Huyền đều trầm mặc, hai cường giả nhìn lên dung nhan sống động như thật của pho tượng, trong lòng cảm khái không thôi. Đây chính là Chủ Thần, là tồn tại trường sinh bất tử, không ngờ lại đã hương tiêu ngọc vẫn.

Bình Luận (0)
Comment