Sau khi lĩnh hội công pháp, Lục Ly không để ý tới ăn cơm, lập tức bắt đầu trực tiếp bế quan tu luyện.
Vừa tu luyện hắn liền phát hiện quả nhiên tốc độ nhanh hơn công pháp của Minh Vũ ít nhất năm lần, cộng thêm hấp thu năng lượng bồi bổ linh hồn từ giữa thiên địa, tốc độ theo đó nhanh lên không ít, tối thiểu phải gấp tám lần công pháp của Minh Vũ.
Cứ theo tiến độ công pháp Minh Vũ, nếu không cần linh dược loại linh hồn, Lục Ly muốn tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong ít nhất phải cần vài chục năm.
Hiện tại có được loại công pháp này, tối đa chỉ mất hơn một năm. Nếu lại có thêm bảo vật như Hồn Tinh để không ngừng luyện hóa, thời gian còn sẽ rút ngắn thêm một nửa.
Bát trưởng lão Tứ trưởng lão không đưa cho Lục Ly bất kỳ linh dược gì, Lục Ly sau khi tu luyện một canh giờ mới phát hiện không phải hai người keo kiệt, mà là hắn bây giờ căn bản không cần linh dược
Bởi vì trong lúc tu luyện, thân thể hắn sẽ không ngừng tuôn ra một loại năng lượng kỳ dị vọt vào trong Hồn Đàm. Khiến cho Hồn Đàm hắn tăng trưởng với tốc độ cực khủng bố, so với luyện hóa Hồn Tinh thì nhanh gấp mấy lần!
- Huyết nguyên!
Lúc này Lục Ly mới thực sự hiểu được thâm ý trong câu “lợi ích cực lớn” của Bát trưởng lão, huyết nguyên này tuyệt đối là linh bảo vô thượng. Hắn chỉ mới tu luyện một canh giờ, lại cảm giác tốc độ còn nhanh hơn cả luyện hóa mấy trăm viên Hồn Tinh.
Thật ra Lục Ly không biết, Huyết Trì của thần kia là một trong những để uẩn của mười hai Vương tộc, là căn cơ để mười hai Vương tộc cấp tốc bồi dưỡng cường giả, là điều kiện giúp cho đám người Lục Nhân Hoàng có được tốc độ tu luyện nghịch thiên như thế.
Lục Nhân Hoàng hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng Cảnh, dựa vào không chỉ là thiên tư tuyệt thế, mà còn có các loại tài nguyên nghịch thiên của Lục gia.
Toàn bộ nhục thân và linh hồn Lục Ly đều lặng lẽ tiến vào trong một loại trạng thái cực phấn khích, hắn quên đi hết thảy, toàn tâm toàn lực tu Luyện Hồn Đàm. Giờ khắc này, nếu không có người quấy rầy, hắn sẽ bế quan mười ngày, thậm chí một tháng, thẳng đến khi thân thể không chịu được nổi mới thôi.
Tu luyện một đêm, đến rạng sáng, rồi tới tận giữa trưa, Lục Ly mới bị đánh thức. Minh Vũ đi đến, bẩm báo nói:
- Thiếu chủ, Phi Tuyết phu nhân đã tới.
Lục Ly mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại, nội thị Hồn Đàm một phen, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm khái. Huyết nguyên quá nghịch thiên, hiện tại Hồn Đàm hắn đã lớn gấp đôi so với lúc vừa ngưng kết, tính ra thì đã sắp đạt đến trình độ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Mặc dù trước đó luyện hóa không ít Hồn Tinh, nhưng giờ mới chỉ đi qua nửa ngày một đêm, ánh mắt bất giác càng thêm nóng bỏng. Chỉ cần một mực bảo trì tiến độ này, không cần một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
- Tiểu cô tới?
Lục Ly thu hồi tâm tư, liếc mắt nhìn về phía Minh Vũ, kẻ sau khẽ gật đầu. Lục Ly liền vội vàng đứng dậy, sửa sang quần áo một phen, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.
Trong đại điện bên ngoài, Vũ Hóa Thần đứng thủ vệ nơi cửa ra vào, chính giữa là một vị phụ nhân xinh đẹp, bên người đi theo một tên thị nữ.
Phụ nhân phong thái mỹ lệ, nét mặt như ngọc, hai tay nàng nắm lấy chéo áo, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và căng thẳng, chính đang tứ xứ nhìn quanh.
Lục Ly vừa đi ra, ánh mắt phụ nhân lập tức quét tới nhanh như điện, nhìn thấy khuôn mặt Lục Ly, thân hình nàng bất giác run lên kịch liệt, trong mắt lấp lánh lệ quang, bờ môi khẽ nhúc nhích, thần sắc vô cùng kích động.
Theo lý mà nói, Lục Phi Tuyết hẳn đã ba mươi lăm ba mươi sáu, chẳng qua nhìn lại chỉ thấy chừng hai mươi, tha thướt động người, lúc này tròng mắt rưng rưng, càng thêm phần chọc người thương yêu.
Lục Ly cũng có chút kích động, chẳng qua hắn ngừng chân lại, từ xa xa nhìn phụ nhân mấy lần, khắc này thời gian tựa như ngưng đọng lại, tâm tình Lục Ly không khỏi có chút kích động.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, Lục Ly mới hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới.
Tí tách!
Nước mắt Lục Phi Tuyết rốt cục nhịn không được trượt xuống, men theo gò má trơn bóng tí tách rơi trên mặt đất, tiếng kêu cực thanh thúy. Miệng môi nàng máy động mấy lần mới run run nói:
- Ngươi, ngươi thật là con trai huynh ta?
Mắt Lục Ly đỏ lên, tăng nhanh nhịp bước, đi đến trước mặt Lục Phi Tuyết, hai đầu gối trùng trùng quỳ xuống đất, bái nói:
- Chất nhi Lục Ly, dập đầu với cô cô.
- Đứng dậy... mau đứng dậy!
Lục Phi Tuyết vội khom người xuống nắm lấy hai tay Lục Ly, nước mắt rơi như mưa. Nàng thấy Lục Ly không đứng lên, vẫn còn muốn tiếp tục dập đầu, liền cũng quỳ xuống theo, ôm chặt lấy Lục Ly, lắp bắp nói:
- Đứa trẻ ngoan, đừng dập đầu, là cô cô vô dụng, để ngươi chịu ủy khuất... Con đừng sợ, có cô cô ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi...
Nước mắt Lục Phi Tuyết rơi ở trên mặt Lục Ly, làm ướt quần áo và đầu tóc Lục Ly, cũng hòa tan trái tim hắn. Nội tâm Lục Ly bất giác run lên, trong mắt lệ nóng doanh tròng. Hắn rất ít rơi lệ, lần này lại khóc như một đứa trẻ...
Về lại Lục gia nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia tộc và thân nhân, cảm nhận được thân tình giữa những người cùng máu mủ.
Thực lực Lục Phi Tuyết không phải rất cao, không ngờ chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi. Dù sao Lục gia tài đại khí thô, có được tài nguyên vô tận, thân là con gái của tộc Vương Lục gia, dù thiên tư không được, dùng tài nguyên chồng đi ra hẳn cũng phải đến được Quân Hầu Cảnh chứ?
Lục Phi Tuyết đối tốt với hắn là thật, loại chân tình biểu lộ này hoàn toàn không có chút giả dối nào, tựa như nhìn thấy đứa con ruột lưu lạc bên ngoài vậy. Từ nhỏ Lục Ly đã không có cha mẹ, không được hưởng qua tình thương của bậc trưởng bối, tấm chân tình của Lục Phi Tuyết khiến Lục Ly rất là xúc động.
Khóc suốt một nén hương, cuối cùng Lục Phi Tuyết mới ổn định cảm xúc, nàng kéo Lục Ly ngồi xuống trên một chiếc sạp dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Ly, miễn cưỡng cười lên gật đầu nói:
- Là con trai đại ca, giống, quá giống.