Không ai muốn chết cả, bọn hắn còn có thọ nguyên rất dài, nếu có thể sống, bọn hắn tự nhiên không muốn chết, vậy nên mới sẽ ngập ngừng.
Kim Nghiêm thấy hai người không thốt nửa lời, khí thế trên thân tràn ra, ép cho hai người không thở nổi, Kim Nghiêm sát khí đằng đằng nói:
- Các ngươi cần phải biết, lần này Lục Ly tất chết không nghi ngờ, các ngươi giúp Lục Ly thì được lợi lộc gì? Không có Lục Ly, bằng vào năng lực các ngươi và các cự đầu còn lại, Tử Thần vẫn sẽ sống tốt. Nhưng nếu cố chấp đến cùng, bằng vào năng lực bảy người chúng ta, Tử Thần các ngươi sẽ hóa thành tro bụi chỉ trong vòng một tháng.
Lê Hoàng cắn răng nói:
- Các ngươi giết chúng ta đi, muốn chúng ta bán đứng Lục Ly tuyệt đối là điều không thể, chúng ta cam nguyện chịu chết!
Dư Hoàng lại không nói gì, ánh mắt lấp loé bất định, trong tay Kim Nghiêm hiện ra Chí Tôn thần binh, lạnh giọng nói:
- Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy liền tiễn các ngươi một đoạn, quay đầu lại đồ sát sạch sẽ Tử Thần sau.
Đối mặt với sát ý đại viên mãn phóng thích ra, cả người Lê Hoàng và Dư Hoàng khẽ run lên, bọn hắn thậm chí không nghĩ qua phản kháng. Đừng nói nhiều đại viên mãn như vậy, dù chỉ một tên bọn hắn cũng không làm gì được. Kim Nghiêm từ từ giơ lên chiến đao trong tay, khí tức tử vong theo đó bao phủ khắp quanh thân Dư Hoàng và Lê Hoàng.
Lê Hoàng nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết. Sắc mặt Dư Hoàng lúc trắng lúc xanh, sau đó đột nhiên hống lên:
- Chờ chút, các ngươi nói không thương tổn chúng ta và tộc quần chúng ta, các ngươi lấy gì ra bảo chừng?
Lê Hoàng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Dư Hoàng nói:
- Lão Dư, ngươi điên rồi? Bảo hổ lột da, há có thể tin? Thủ đoạn Lục Ly thế nào ngươi không phải không biết. Nếu bọn hắn có thể giết Lục Ly, còn cần đến bắt người nhà làm gì? Quay đầu Lục Ly đi về, hai tộc chúng ta đều bị diệt sạch!
- Hoang đường!
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên một tiếng quát lạnh, Bối Luân đi đến, hắn nói:
- Tự giới thiệu một chút, tại hạ Bối Luân, Đại trưởng lão Bắc Cảnh Bối gia. Giờ khắc này Lục Ly đang bị Tộc Vương tộc ta và Khôn Vương vây khốn ở Băng Hà Cốc Thiên Vũ Tinh Vực. Bởi vì nơi đó Thần Văn quá nhiều, phá giải cần mất chút thời gian. Tộc Vương tộc ta đợi đến phát bực, lúc này mới sai bọn ta đến đây bắt lại tộc nhân Lục Ly. Hai đại Cảnh Vương đích thân ra tay, Lục Ly còn có thể chạy thoát được ư? Có phải các ngươi nghĩ hơi nhiều rồi không?
- Đại trưởng lão Bắc Cảnh Bối gia?
Lê Hoàng và Dư Hoàng nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên, thế giới này có mấy nơi Bắc Cảnh, lại có mấy thế lực tên Bối gia? Thân phận Bối Luân thoáng chốc liền được xác định. Có thể điều động nhiều đại viên mãn như vậy, chỉ riêng cái này đã có thể chứng minh rất nhiều điều. Lại nói, có mấy ai dám giả mạo Đại trưởng lão Bối gia, chán sống rồi ư?
- Bối Vương và Khôn Vương?
Lê Hoàng suy xét qua hai tên cái này, khóe miệng nhếch lên ý cười đắng chát. Hắn đi qua Tiên Vực, biết hai cái tên này đại biểu cho cái gì. Mặt mũi Lục Ly lớn thật, không ngờ có thể dẫn động hai đại Cảnh Vương đích thân ra tay? Hơn nữa đến giờ còn chưa chết?
Dư Hoàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói:
- Ta cần đảm bảo, ta cần các ngươi lập xuống Chủ Thần huyết thệ.
- Bản tọa chính là đảm bảo!
Bối Luân ngạo nghễ nói:
- Các ngươi tính là cái thá gì? Ở trong mắt bản tọa, các ngươi đều là sâu kiến, bóp chết hay không bóp chết các ngươi lại có gì khác biệt? Bản tọa miệng vàng lời ngọc, chỉ cần các ngươi phối hợp bắt lại tộc nhân Lục Ly, bản tọa cam đoan không làm thương hại đến dù chỉ một tên võ giả của Tử Thần các ngươi. Một câu thôi, phối hợp hay không phối hợp? Không phối hợp, toàn tộc hai người các ngươi liền sẽ tiêu thành tro bụi!
Bối Luân lần nữa lấy ra thủ đoạn từng dùng để đối phó Phong Ức, Lê Hoàng và Dư Hoàng liếc nhau, cười đắng chát một tiếng, cuối cùng hai người cúi đầu xuống, Dư Hoàng chắp tay nói:
- Bối đại nhân, chúng ta... nguyện ý phối hợp!
…
Tinh Sa Giới.
Trong một tòa thành bảo dưới đất, Mạc Hoàng và Dực Hoàng Vũ Hoàng đều tiềm phục ở đây, mười đại cự đầu Tử Thần chia ra ẩn núp, trừ cự đầu, nơi đây chỉ có số ít mấy tên trưởng lão biết được, truyền đưa tin tức đều trực tiếp dùng tế đàn đưa tin, muốn truy tung là điều gần như không thể.
Mạc Hoàng và Vũ Hoàng chính đang ngồi uống trà trong đại điện, từ bên ngoài Dực Hoàng vội vàng đi tới, hắn nhíu mày, cầm theo một phần tình báo nói:
- Có gì đó không đúng.
Mạc Hoàng và Vũ Hoàng đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn sang, Dực Hoàng giải thích nói:
- Gian tế chúng ta cài cắm ở Phong Hỏa Các đưa tin tới, bọn hắn dường như cảm ứng được khí tức mấy đại cường giả trong thành, bọn hắn hoài nghi... là đại viên mãn. Chỉ là bên kia bị phong tỏa, bọn hắn không cách nào tới gần, vậy nên không dám xác định.
- Mấy tên đại viên mãn?
Sắc mặt Mạc Hoàng và Vũ Hoàng thoáng trở nên ngưng trọng, Mạc Hoàng hỏi:
- Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Phong Hỏa Các kiếm chuyện vốn đã là điều không bình thường, Lục Ly không ở đây, các chủ Phong Hỏa Các lại cho mời, cái này cũng không đúng. Chẳng lẽ các chủ Phong Hỏa Các bị khống chế?
Nét mặt Vũ Hoàng trầm xuống, nói:
- Nếu các chủ Phong Hỏa Các bị khống chế, Lê Hoàng và Dư Hoàng đi qua rất nguy hiểm, có khả năng sẽ bị khống chế, chúng ta ở đây cũng không an toàn, lập tức rút về tổ địa!
Dực Hoàng thoáng ngập ngừng nói:
- Lập tức rút lui?
- Nếu không có chuyện gì, rút lui chỉ là lãng phí chút thời gian!
Vũ Hoàng nói:
- Nhưng nếu gặp chuyện, rút lui liền có thể cứu mạng chúng ta, đồng thời cứu mạng vô số tộc nhân trong tổ địa!
- Rút lui...
Mạc Hoàng cũng không ngập ngừng, Dực Hoàng không tiện nói gì thêm, lập tức tìm đến hai tên trưởng lão bàn giao dặn dò một phen, sau đó ba người ngồi tế đàn truyền tống bí mật rời đi. Đồng thời bọn hắn truyền tin để các cự đầu còn lại cũng rút về tổ địa, nói khả năng sẽ có biến, song dặn những cự đầu kia đừng tiết lộ tin tức ra ngoài.