Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4988 - Chương 4975: Mạc Hoàng Vẫn Lạc (2)

Bất Diệt Long Đế Chương 4975: Mạc Hoàng vẫn lạc (2)

Theo như phỏng đoán của bọn hắn, Lục Ly hẳn còn chưa chết, cũng không bị vây khốn gì cả. Bằng không đám đại viên mãn kia còn tới đây làm gì? Đến bắt tộc nhân Lục Ly? Đại viên mãn cũng có kiêu ngạo của đại viên mãn, phàm là có cách khác, bọn hắn há sẽ làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ thế này. Chuyện này mà truyền đến Tiên Vực, ngày sau bọn hắn đều không ngóc đầu lên được, đời này sẽ sống trong tiếng cười nhạo chế giễu của người khác.

Nếu Lục Ly không chết, cũng không bị vây khốn. Vậy Lục Ly đi đâu? Chẳng lẽ đi Tiên Vực cầu cứu? Nhưng thời gian lâu vậy rồi, dù đi Tiên Vực thì cũng phải quay về mới đúng?

- Nếu lối ra bị phá, chúng ta phải làm thế nào?

Một tên cự đầu mở miệng nói, lời này khiến tâm tình tất cả cự đầu còn lại đều không khỏi trầm trọng. Bên ngoài tới tám tên đại viên mãn, nếu hắn chọn kháng cự, vậy liền không khác gì chịu chết. Nhưng chọn đầu hàng, vậy bằng với bọn hắn phản bội Lục Ly, đồng thời cũng phản bội chính bản tâm của mình. Chọn đánh, không chỉ bọn hắn phải chết, tộc nhân bọn hắn cũng phải chết, mặc dù đã có một bộ phận được đưa đi, nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều tộc nhân.

- Đến lúc đó lại tính!

Vũ Hoàng thở dài một hơi nói:

- Nếu sự không thể tránh, chúng ta liền cúi đầu. Chỉ cần không bắt chúng ta làm ra chuyện trái với lương tâm, cúi đầu lại đã sao? Nếu phải muốn bức ta đi đối phó Lục Ly, vậy ta thà chọn cái chết!

- Được!

Mạc Hoàng chỉ nhàn nhạt thốt lên một tiếng, sau đó không nói gì thêm.

Bọn hắn đều có quan hệ rất tốt với Lục Ly, nếu chỉ khiến bọn hắn cúi đầu, vậy thì không sao cả. Cúi đầu với đại viên mãn không tính mất mặt, nhưng nếu bức bọn hắn làm ra chuyện trái với lương tâm như hai người Lê Hoàng, bọn hắn tình nguyện đi chết.

Trọn cả tổ địa rất lớn, nhưng con dân thực ra không nhiều, tổng cộng ước chừng khoảng ba bốn trăm vạn, chuyện bên ngoài khó tránh miễn truyền ra, trong tổ địa bao trùm bởi bầu không khí sợ hãi. Con em trẻ tuổi Lục Minh lại càng hoảng, bởi vì người thân Lục Ly đều đã rời đi, thủ lĩnh lưu lại ở đây chỉ có mỗi Thiên Tàn lão nhân, cao tầng Lục gia đã không thấy đâu nữa.

Tổ địa chỉ có một lối ra vào, bọn hắn không thể trốn đi đâu được, chỉ biết ngồi chờ chết trong thành. Rất nhiều đệ tử Lục Minh ngày đêm cúng bái, đối tượng cúng bái là Lục Ly. Trong lòng bọn họ, Lục Ly không khác gì thần linh, bây giờ bọn hắn gặp phải kiếp nạn, tự nhiên chỉ có thể cầu nguyện Thần của bọn hắn đến cứu vớt.

Thần của bọn hắn không cứu được!

Oanh!

Mười một ngày sau, thần trận nơi lối vào nổ tung, tiếp đó mười đạo thân ảnh nối đuôi nhau lao đến, năm đại cự đầu đám Mạc Hoàng không trốn, tất cả xếp thành hàng bên ngoài lối vào, bên cạnh là từng nhóm trưởng lão. Ánh mắt chúng nhân nhìn về phía Lê Hoàng và Dư Hoàng, trong mắt hiện đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.

Lê Hoàng và Dư Hoàng thấy được ánh mắt chúng nhân, thần sắc hai người không khỏi lúng túng, Lê Hoàng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Chư vị, bọn hắn chỉ nhắm đến tộc nhân Lục Ly, không liên quan tới các ngươi, các ngươi tốt nhất nên phối hợp đi, chư vị đại nhân sẽ không làm khó đâu.

- Ha ha!

Mạc Hoàng bật cười, tiếng cười rất lạnh, hắn mở miệng nói:

- Tộc nhân Lục Ly sớm đã chạy, các ngươi tới đây cũng chẳng được gì đâu.

- Chạy?

Thân hình Kim Nghiêm chợt lóe, hiện ra trước mặt Mạc Hoàng, hắn vung tay túm lấy cổ Mạc Hoàng, nâng dậy, sau đó sát khí đằng đằng nói:

- Đi đâu? Nói!

- Bọn hắn là do ta một mình đưa đi!

Mạc Hoàng mặt không biểu tình nói:

- Nơi bọn hắn tới chỉ có một mình ta biết, bởi thế các ngươi vĩnh viễn đừng hòng biết được bọn hắn đi đâu. Các ngươi tưởng rằng ta cũng phản bội như hai tên hèn nhát Lê Hoàng Dư Hoàng, nằm mơ!

- Tìm chết!

Kim Nghiêm phát nộ, lại không dám giết Mạc Hoàng, một giây sau, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, bởi vì hắn cảm nhận được Mạc Hoàng chính đang điên cuồng thiêu đốt năng lượng trong thân thể, thậm chí linh hồn cũng đang thiêu đốt.

Người thân kinh bách chiến như hắn há lại không biết đây là chuyện gì? Lập tức vung tay quét bay Mạc Hoàng đi ra.

- Quay đầu nhớ bảo Lục Ly báo thù giúp ta, ha ha ha!

Mạc Hoàng cười ha hả, sau đó thân thể đột ngột nổ tung, cùng lúc, linh hồn cũng trực tiếp phát nổ. Máu thịt tung tóe đầy trời, không gian đều bị tạc ra lỗ đen to tướng.

Thực ra Mạc Hoàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, bởi vì chỉ có mình hắn biết bí cảnh kia ở đâu, cũng là hắn đưa đám người Lục Linh đi qua, bởi thế một khi hắn rơi vào trong tay kẻ địch, đối phương chắc chắn sẽ nghiêm hình tra tấn, nếu không tra tấn ra được, vậy liền sưu hồn, một khi sưu hồn, chẳng phải kết cục cũng là chết?

Khi biết Lê Hoàng và Dư Hoàng dẫn mấy tên đại viên mãn tới tổ địa, Mạc Hoàng biết mình sống không được.

Đương nhiên, hắn có thể lựa chọn bán đứng tộc nhân Lục Ly, như thế nhiều khả năng sẽ được sống sót, nhưng hắn không đáng để làm vậy. Nơi này có rất nhiều tộc nhân Mạc gia, hắn vừa chết, tộc nhân hắn cũng khó mà sống nổi, nhưng hắn vẫn dứt khoát chọn cái chết, chọn bảo tồn tộc nhân Lục Ly.

Tính cách bản thân khiến hắn không làm ra được chuyện phản bội, hắn cũng vững tin Lục Ly còn sống, vững tin Lục Ly nhất định sẽ giúp hắn báo thù, cũng sẽ chiếu cố Mạc gia.

Đại bộ phận tộc nhân Mạc gia đều ở chỗ này, song đã có một số ít con em tinh anh được hắn đưa đi, chỉ cần những con em tinh anh này tồn tại, chỉ cần Lục Ly có thể giành được thắng lợi sau cùng, như vậy Mạc gia bọn hắn vẫn có hi vọng quật khởi.

Một bên là nguyên một đám đại viên mãn, là đại thế lực siêu cấp Tiên Vực, một bên là một tên Thánh Hoàng sơ kỳ, nhìn qua thế lực hay thực lực đều chênh lệch quá xa. Nhưng Mạc Hoàng bất giác cảm thấy, trận chiến này Lục Ly có thể thắng, Lục Ly có thể như năm đó chế áp Quáng tộc và Tê Viên tộc, áp đảo đại tộc Tiên Vực, áp đảo những đại viên mãn này.

Bình Luận (0)
Comment