Hiện tại Thiên Việt Thành về cơ bản đã không có võ giả cư ngụ, cư trú ở chỗ này đa phần là trinh sát các đại thế lực, bên cạnh đó còn có một ít con dân thế hệ trước của Tử Thần, bọn họ muốn cùng sống cùng chết với Thiên Việt Thành.
Khắp toàn thành trì tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, rất nhiều đầu lâu trên tường thành hai mắt trợn trừng, mùi thịt thối gắt mũi. Cũng may bên này vẫn có một ít quân sĩ, bằng không kền kền bốn phía lao đến, đầu lâu những người này đều bị quắp đi.
Trong năm trăm vạn võ giả này có một bộ phận là đệ tử Lục Minh, lúc đi chọn lựa, mỗi lần Lê Hoàng đều sẽ chọn ra một vạn đệ tử Lục Minh. Bối Luân cũng ngầm mặc nhận việc này, Lục Ly không có bất kỳ đáp lại nào, hắn liền giết một nhóm đệ tử Lục Minh, để xem đệ tử Lục Minh có cách nào liên hệ Lục Ly không.
Bối Luân không khỏi có chút đau đầu, rốt cục Lục Ly đang làm cái gì, vì sao không sử dụng Chủ Thần Khí? Chẳng lẽ Lục Ly cũng bị vây nhốt, thân bất do kỷ? Nếu thật đúng như thế, vậy hắn bên này giết bao nhiêu Lục Ly cũng đâu biết? Cứ vậy giết tiếp lại có ý nghĩa gì? Giết sạch rồi, còn biết lấy gì ra áp chế Lục Ly?
Ngoài ra còn cả chuyện tung tích người thân Lục Ly, bên này đã thẩm vấn bọn Vũ Hoàng không biết bao lần, mấy tên hậu đại trực hệ Mạc Hoàng đều bị sưu hồn đến chết, song không ai biết được rõ ràng. Lê Hoàng phái ra rất nhiều trinh sát trưởng lão Tử Thần đi truy tra, nhưng vẫn không tìm thấy được.
Đương nhiên rất nhiều trinh sát đi tìm kiếm chỉ là ứng phó cho xong việc, rất nhiều người vốn không thật lòng muốn đi tìm. Tìm ra tộc nhân Lục Ly lại được ích gì? Quay đầu chắc chắn cũng bị tính sổ, dù Lục Ly bị giết, bọn hắn cũng sẽ bị lực lượng Tử Thần trung với Lục Ly thanh toán.
Bên này không thu được bất kỳ hiệu quả nào, phía Bối Huyền không khỏi phát bực. Đã gần một năm đi qua, hắn tiến vào nhìn Khôn Ma một phen, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Cứ một mực quan sát Thần Văn, xem ra không mất vài chục năm thì đừng hòng phá được.
Lục Ly không sử dụng Chủ Thần Khí, vậy chắc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó. Hoặc là nơi hắn đang ở không thể sử dụng được Chủ Thần Khí, hoặc là Lục Ly chính đang chuyên tâm vào chuyện khác, tỉ như tiếp thụ truyền thừa từ Băng Hậu?
Đương nhiên, một tên Thánh Hoàng sơ kỳ như Lục Ly, dù được đến truyền thừa từ Băng Hậu, có Khôn Ma ở đây, Bối Huyền cũng không việc gì phải sợ. Hắn sợ là sợ Lục Ly bế quan tận mấy chục năm, sau đó Khôn Ma mất ba mươi năm vẫn không tìm thấy Lục Ly. Đến lúc đó Khôn Ma mà đi, hắn liền tròn mắt, sợ rằng sẽ bị Đông Cảnh chi vương xé xác mất.
Chỉ là hắn có thể làm gì được đây?
Hắn chỉ có thể tiếp tục khổ sở chờ đợi, gần đây tâm tình hắn càng lúc càng nôn nóng bất an, có mấy Tộc Vương đại tộc muốn diện kiến, lại đều bị hắn một tát vỗ chết, từ đó không còn Tộc Vương tộc quần nào dám đến quấy rầy nữa.
- Tộc Vương!
Trong sân viện mà hắn đang cư trú, một tên đại viên mãn đi đến, đây là một trong năm tên đại viên mãn mà đến sau Bối Huyền mới triệu tập tới. Bởi vì hắn muốn nán lại chỗ này một đoạn thời gian tương đối lâu, hắn sợ Đông Cảnh chi vương nổi điên nên mới không thể không phòng bị.
Đây là đại viên mãn trực thuộc Bối gia, tên là Bối Ương. Bối Ương đi đến, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, con trai Đông Cảnh chi vương Lục Tiểu Bạch và tiểu công chúa Huyền Cảnh chi vương Kỳ Sư Sư len lén rời khỏi Đông Cảnh, chính đang trên đường bay tới Thiên Loạn Tinh Vực. Sau đó Vẫn lão quái cũng mang theo mười tên đại viên mãn đuổi tới, nhưng hẳn khó mà đuổi kịp, bọn hắn có thể đều sẽ đi Thiên Loạn Tinh Vực.
- Ừm...
Trong mắt Bối Huyền lóe lên hàn quang, trầm giọng nói:
- Không tốt, bọn Bối Luân sẽ xảy ra chuyện mất. Không đúng... với cục diện hiện thời, lão Thôn Thiên Thú có thể cũng len lén theo tới, lão Thôn Thiên Thú rất coi trọng đứa con trai này, ta và Khôn Ma ở đây, hắn làm sao có thể yên tâm?
Trên mặt Bối Ương lộ ra vẻ ưu tư nói:
- Để Đại trưởng lão rút lui trước? Bọn Kim Nghiêm chết thì thôi, không quan trọng.
- Không vội...
Bối Huyền chậm rãi dạo bước trong phòng, nhíu mày trầm ngâm, cứ thế đi tới đi lui suốt hơn một canh giờ.
Trong mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ điên cuồng, trầm giọng nói:
- Thay đổi kế hoạch, để Bối Luân mang toàn bộ đám con tin kia tới bên này, dẫn dụ Lục Tiểu Bạch đến đây.
- Dẫn dụ đến đây?
Bối Ương không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Lục Tiểu Bạch vừa đến, bọn Vẫn lão quỷ chắc cũng sẽ đến, đến lúc đó nhiều khả năng Đông Cảnh chi vương cũng tới. Tộc Vương, làm vậy có mạo hiểm quá không?
- Không mạo hiểm làm sao có quả ngọt?
Bối Huyền nhếch môi cười khẽ, ý cười rất lạnh, hắn nói:
- Bí mật đi liên hệ Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương, cứ nói ta và Khôn Lão Ma quyết định liên thủ diệt lão Thôn Thiên Thú. Hỏi bọn họ xem có muốn báo thù rửa hận không, nếu muốn báo thù thì lập tức chạy tới Thiên Vũ Tinh Vực!
…
- Diệt lão Thôn Thiên Thú?!
Bối Ương bị dọa nhảy dựng, đây chính là ý niệm đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhất là Đông Cảnh chi vương sắp chết tới nơi, ai sẽ nghĩ đến chuyện đi liều mạng với hắn? Đi liều mạng với một tên cường giả chí tôn sắp chết là hành vi vô cùng bất trí, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị kéo theo bồi táng cùng.
Bối Ương trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Khôn Lão ma sẽ đồng ý ư? Còn nữa, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương sẽ đồng ý ư? Thế này thực sự quá mạo hiểm, Tộc Vương ngài phải bình tĩnh.
- Ta rất bình tĩnh!
Bối Huyền vô cùng kiên định nói:
- Phía Khôn Ma để ta đi nói, hắn chắc hẳn sẽ đồng ý. Có ta và Khôn Lão Ma gánh lấy, khả năng cao Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương cũng sẽ đồng ý với cơ hội rửa sạch huyết sỉ này. Hơn nữa lần này có thể xử lý luôn cả tiểu Thôn Thiên Thú, bọn hắn đâu muốn lại xuất hiện tân Đông Cảnh chi vương trấn áp thêm một đời?