Bối Huyền cũng liều, chỉ cần Tiểu Bạch tới bên này, hắn sẽ trực tiếp bắt lại, dẫn dụ Đông Cảnh chi vương tới. Sau đó mượn nhờ lực lượng Khôn Ma và Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương, liên thủ diệt đi Đông Cảnh chi vương.
Hai đại Cảnh Vương chưa hồi tin, chưa hồi tin, vậy mới là tin tức tốt nhất.
Nếu hai đại Cảnh Vương không đồng ý, bọn hắn tất sẽ thẳng thắn cự tuyệt. Bọn hắn không hồi tin, vậy chính là mặc nhận, không muốn lưu lại manh mối, cũng sẽ không quang minh chính đại hiển lộ thân hình.
Nói cách khác...
Bọn hắn sẽ tiềm phục trong bóng tối, nếu Khôn Ma và Bối Luân có thể ngăn cản, thậm chí áp chế Đông Cảnh chi vương, bọn hắn nhất định sẽ liên thủ, ra tay diệt đi Đông Cảnh chi vương để rửa nhục. Nếu Khôn Ma không động thủ, hoặc là không áp chế nổi Đông Cảnh chi vương, vậy bọn hắn chắc chắn vẫn sẽ tiềm phục trong bóng tối chứ không đi ra.
Đối với điều này Bối Huyền rất có lòng tin, Khôn Ma nhất định sẽ ra tay, Khôn Ma liên thủ với hắn cũng nhất định có thể áp chế Đông Cảnh chi vương. Bởi vì Khôn Ma có thể ngăn cản Thôn Thiên Thần Kỹ, cũng không e ngại Đông Cảnh chi vương. Có Khôn Ma ngăn chặn Thôn Thiên Thần Kỹ, vấn đề còn lại liền không lớn, lấy thực lực hắn và Khôn Ma, một khi liên thủ hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp Đông Cảnh chi vương.
- Quả nhiên tới...
Hơn hai tháng sau, Bối Huyền cảm ứng được không gian gần đây có một tia ba động rất nhỏ, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nhàn nhạt. Nam Cảnh chi vương tới, đồng thời trong bóng tối phóng ra tín hiệu thông báo, bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi gió đông, chờ Tiểu Bạch tự chui đầu vào lưới nữa thôi.
…
Lục Tiểu Bạch tới, còn nghênh ngang mà đi, chiến thuyền không ẩn thân, hơn nữa còn không mở ra Thần Văn quang tráo ngăn cách thần niệm. Bọn hắn cố ý muốn nói cho đám người Bối Luân biết, ta tới rồi, nếu không muốn làm lớn chuyện, vậy thì thành thật thả con tin ra.
Ở trong lòng Tiểu Bạch, Bối Huyền chỉ là kẻ chết nhát. Năm đó hắn giết vào Bắc Cảnh, giết đi Bối Áo, Bắc Cảnh chi vương đến cái rắm đều không dám phóng. Hắn cũng biết trong chín đại Cảnh Vương, Bắc Cảnh chi vương thuộc hàng lót đáy. Đoán rằng chỉ cần hắn và Kỳ Sư Sư ra mặt, Bối Luân há dám không thả con tin? Chuyện này mà làm lớn, cha hắn đánh tới Bắc Cảnh, ai có thể ngăn cản được?
Tốc độ hắn rất nhanh, đoán chừng nhiều nhất hơn hai tháng liền có thể đến Băng Hà Cốc. Phía sau đám người Vẫn đại nhân một đường điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc hai chiến thuyền cùng một cấp bậc, tốc độ ngang nhau, há có thể nhẹ nhàng đuổi kịp? Nếu là Đông Cảnh chi vương phi hành hết tốc lực, vậy chắc có thể đuổi kịp, nhưng ai cũng không biết Đông Cảnh chi vương có đuổi theo hay không?
Lại qua mấy ngày, Bối Huyền cảm ứng được một đạo khí tức như có như không, Tây Cảnh chi vương cũng tới, cũng như Nam Cảnh chi vương, không hiện thân mà chỉ tiềm phục trong bóng tối. Chắc là phải đợi đại chiến bắt đầu mới sẽ xuất hiện, hơn nữa nếu chiến cuộc không chiếm thượng phong, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi ra.
Đứng ở góc độ hai tên Cảnh Vương, bọn hắn làm vậy không sai. Bọn hắn rất muốn rửa nhục, vấn đề ở chỗ lão Thôn Thiên Thú quá mạnh, hơn nữa còn sắp chết, nhất thời không cẩn thận sẽ bị lão Thôn Thiên Thú kéo theo chết cùng, vậy thì không đáng. Không có nắm chắc tuyệt đối, bọn hắn đương nhiên sẽ không ra tay.
Bối Huyền đi ra thành trì, về lại Băng Hà Cốc, tiến vào Băng Hậu Cung. Hắn một đường men theo thông đạo, đi tới trước mặt pho tượng, Khôn Ma vẫn đang ngồi xếp bằng ở chỗ này, dưới chân hắn từng đạo hồng quang như rắn nhỏ du tẩu khắp bốn phía, rõ ràng đang dò xét Thần Văn xung quanh, tìm kiếm phương pháp phá giải.
- Tới rồi?
Khôn Ma không mở mắt, hắn biết Bối Huyền không có chuyện thì tuyệt đối sẽ không vào đây chịu tội, Bối Huyền đi thẳng tới chỗ này, vậy chắc chắn là có chuyện.
Bối Huyền khom lưng hành lễ nói:
- Khôn Lão, có một chuyện phải thông báo với ngài.
Khôn Ma mở mắt, lại không cất tiếng, Bối Huyền nói tiếp:
- Con trai Đông Cảnh chi vương là huynh đệ kết nghĩa với Lục Ly, nghe nói Lục Ly bị nhốt ở đây, hắn len lén chạy tới, đoán chừng nhiều nhất chỉ hai tháng nữa sẽ đến nơi. Vẫn lão quỷ Đông Cảnh mang theo mười tên đại viên mãn đuổi theo phía sau, hơn hai tháng nữa cũng sẽ đến bên này.
Khôn Lão Ma mặt không biểu tình, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chẳng lẽ ngươi không chế áp được hơn chục tên đại viên mãn kia?
- Đám này tất nhiên là không vấn đề!
Bối Huyền chủ động hạ thấp tư thái, cười bồi nói:
- Ta đã bí mật điều động một ít đại viên mãn tới hỗ trợ, tự nhiên có thể trấn áp mười một tên đại viên mãn này. Chỉ là Đông Cảnh chi vương rất sủng ái đứa con trai này, ta hoài nghi lão Thôn Thiên Thú có thể cũng bí mật theo tới, khi ấy rất có thể sẽ dẫn phát xung đột.
Nét mặt Khôn Ma trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lẹm, hàn quang lấp lánh nhìn chằm chằm Bối Huyền. Kẻ sau trong lòng chột dạ, không dám đối mặt với Khôn Ma, chỉ biết cúi đầu khom lưng thật sâu.
- Hừ!
Khôn Ma hừ lạnh nói:
- Sợ rằng lão Thôn Thiên Thú là ngươi cố ý dẫn tới? Ngươi muốn mượn tay lão phu diệt lão Thôn Thiên Thú?
“Lão phong tử này dù điên, nhưng không ngốc, không dễ lừa a”
Bối Huyền âm thầm cảm khái một tiếng, lần nữa khom lưng nói:
- Khôn Lão, con trai Đông Cảnh chi vương và Lục Ly là huynh đệ kết nghĩa, chuyện này mọi người đều biết, ngươi tuỳ tiện tra liền có thể tra ra được. Hắn một mực đang bế quan, lão Thôn Thiên Thú quản rất chặt, dù ta muốn dẫn tiểu Thôn Thiên Thú này tới cũng không có cách, ta có thể lập Chủ Thần huyết thệ, Lục Tiểu Bạch rời khỏi Tiên Vực tuyệt đối không phải do ta giở trò...
Bối Huyền đây là đang trộm đổi khái niệm, Tiểu Bạch rời khỏi Tiên Vực quả thực không phải hắn giở trò, nhưng tới bên này lại là do hắn cố ý dẫn dụ. Lục Tiểu Bạch tới, Đông Cảnh chi vương liền có thể tới, dù không tới hắn cũng sẽ bắt lại Lục Tiểu Bạch để dẫn tới, điểm này hắn lại không nói.
Khôn Ma vẫn có chút hoài nghi, trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Ngươi muốn lão phu ra tay?
- Không dối gạt Khôn Lão!