Hắn lại không ngay lập tức phóng thích áo nghĩa Cực Hàn, thời khắc cảm ngộ, hắn đã không còn cảm thấy lạnh lẽo, linh hồn vốn đang thời thời khắc khắc bị hàn ý xâm nhập, nhưng giờ lại hoàn toàn không lạnh. Hắn đã cảm ngộ áo nghĩa Cực Hàn, hàn ý nơi đây làm sao có thể có ảnh hưởng với hắn được nữa?
Linh hồn đều không cảm giác được nửa điểm hàn ý, nhục thân đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện nhục thân quả nhiên đang bắt đầu chậm rãi khôi phục, nhục thân hắn rất mạnh, một khi không phải tiếp tục chịu thương tổn liền sẽ tự hành khôi phục.
Chẳng qua lần này nhục thân hắn bị thương rất nghiêm trọng, rất nhiều chỗ bị đông hỏng, sinh mệnh bản nguyên cũng trôi mất rất nhiều. Muốn nhanh chóng khôi phục là điều tương đối khó, cần phải khôi phục từng chút từng chút một. Lục Ly đánh giá một phen, hẳn cùng lắm một tháng sau liền có thể động, khi ấy hắn có thể luyện hóa thần dược, tiếp đó ba năm ngày liền triệt để khỏi hẳn.
Lục Ly tiếp tục tham ngộ hai ngày, mặc dù triệt để lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn, nhưng hắn cảm thấy pháp tắc áo nghĩa này có chút gân gà.
Sau khi phóng thích áo nghĩa, xung quanh sẽ rơi xuống băng tuyết đầy trời, nhiệt độ bốn phía cũng giảm mạnh trên phạm vi lớn. Nếu là võ giả bình thường, đoán chừng sẽ bị đông chết trong nháy mắt, nhưng võ giả cường đại thì vẫn miễn cưỡng chống cự được.
Chỉ cần chống cự được, như vậy võ giả cường đại có thể khoái tốc rời khỏi khu vực băng tuyết bao phủ.
Áo nghĩa Cực Hàn này của hắn có thể bao phủ phương viên trăm vạn dặm đã tính là rất nghịch thiên, nhưng nếu đối thủ là đại viên mãn, chỉ mất mấy giây liền có thể thoát đi. Thời gian mấy giây, Lục Ly tin tưởng dù đại viên mãn thực lực có kém tới đâu, đoán chừng đều không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần thoát khỏi khu vực băng tuyết bao trùm, áo nghĩa Cực Hàn này còn làm được gì?
- Áo nghĩa Chủ Thần lưu lại là cái gân gà?
Lục Ly không khỏi nghi hoặc, không gian này rõ ràng là do Băng Hậu bố trí, thiên địa pháp tắc nơi đây vô cùng rõ ràng, hắn tùy tiện cảm ứng một phen liền tham ngộ ra được pháp tắc áo nghĩa.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ pháp tắc áo nghĩa này rất có thể là do Băng Hậu cố ý lưu lại.
Đạo vận do một vị Chủ Thần cố ý lưu lại, để cho hậu nhân đến lĩnh hội, hóa ra lại là một pháp tắc gân gà? Ngươi nói xem, Lục Ly sao có thể không kinh nghi cho được? Lục Ly vốn còn tưởng rằng pháp tắc chân ý này sẽ vô cùng cường đại, cường đại đến mức có thể trấn áp đại viên mãn.
Giờ hắn mới phát hiện, là mình nghĩ nhiều!
Pháp tắc áo nghĩa do một vị Chủ Thần lưu lại, không ngờ lại yếu thế này? Chẳng lẽ phương hướng ta đi không đúng? Chẳng lẽ ta cảm ngộ sai rồi? Hay là nơi đây còn cất chứa chân ý cường đại khác?
Lục Ly sa vào trầm tư, lát sau, hắn nhớ tới một chuyện, hàn khí trong Băng Hà Cốc Băng Hậu Cung đều là từ trong thế giới này tuôn ra. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trong đây cất chứa băng tuyết bản nguyên, chứng tỏ trong đây chắc chắn không chỉ có mỗi áo nghĩa Cực Hàn, trong đây chắc chắn còn có pháp tắc áo nghĩa vô cùng cường đại khác.
- Nếu có thể lĩnh hội pháp tắc áo nghĩa phóng thích hàn khí ở đây, có lẽ ta liền sẽ có được chiến lực trấn áp đại viên mãn bình thường!
Hàn khí nơi đây khiến cho ngay cả Bối Huyền đều khó mà gánh được, bọn Kim Nghiêm càng là nhẹ nhõm bị đông kết. Chỉ cần hắn lĩnh hội được pháp tắc chân ý băng tuyết bản nguyên ở đây, vậy thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp đại viên mãn bình thường. Đương nhiên với cường giả như Khôn Ma thì không cách nào trấn áp, hàn khí ở đây không gây được ảnh hưởng quá lớn đối với Khôn Ma, còn làm sao trấn áp cho được?
- Liệu có khả năng này không...
Lục Ly lại nghĩ đến một khả năng, muốn đi vào thế giới này, nhất định phải được đến thừa nhận sơ bộ từ Băng Hậu. Tỉ như có thể chống đỡ được hàn khí, tỉ như có thể sử dụng Chủ Thần Khí.
Chỉ khi được đến tán thành sơ bộ thì mới có thể tiến vào trong thế giới băng tuyết này. Tiến vào thế giới băng tuyết xong liền tới bước khảo nghiệm thứ hai, nếu không thể lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn, vậy đi vào cũng chỉ có chết. Chỉ khi lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn mới tính là qua bước khảo nghiệm thứ hai, khi ấy mới có thể tiếp tục lĩnh hội băng tuyết bản nguyên...
- Pháp tắc băng tuyết bản nguyên!
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn nhận thấy hàn khí nơi đây không phải ngẫu nhiên mà truyền ra ngoài, rất có thể là do Băng Hậu bố trí. Nói cách khác Băng Hậu cố ý để cho hàn khí toát ra, cố ý bại lộ nơi này, cố ý dẫn đường người ngoài vào đây.
Dẫn đường võ giả có thể trụ vững trước hàn khí, hoặc là cường giả tu luyện pháp tắc băng tuyết đến kế thừa y bát của nàng.
Bằng không, lấy thủ đoạn của Băng Hậu, hàn khí trong thế giới băng tuyết này làm sao có thể tiết ra ngoài?
- Nếu thật đúng như vậy...
Trong lòng Lục Ly không khỏi kích động, nếu thật đúng như hắn suy đoán, vậy hắn liền sẽ có cơ hội lĩnh hội pháp tắc chân ý băng tuyết bản nguyên, một khi hắn lĩnh hội thành công, chiến lực hắn sẽ tăng vọt, đủ sức trấn áp nguyên một nhóm đại viên mãn.
Chuyện này khiến hắn xúc động rất lớn, vốn tưởng chiến lực đạt tới trình độ đệ nhất nhân dưới đại viên mãn, hắn đã có thể kêu cao gối mà khi. Nhưng từ sau khi đám người Kim Nghiêm xuất hiện, hắn mới cảm thấy thật ra mình còn chưa đủ cường đại, có lẽ hắn có thể đào tẩu, nhưng Lục gia và Lục Minh Tử Thần lại không đào tẩu được, có thể bị người giết sạch bất cứ lúc nào.
Đại viên mãn chính là đại viên mãn, hắn có được thực lực khiêu hấn đại viên mãn, nhưng không có nghĩa đủ sức trấn áp đại viên mãn. Hơn nữa lần này kẻ địch thực sự của hắn không phải đám người Kim Nghiêm, mà là Bối Huyền, là Bắc Cảnh chi vương. Nếu hắn không đề thăng chiến lực, như vậy vĩnh viễn sẽ chỉ có thể làm chuột cống, giấu mình trong hang hốc không dám ló đầu ra.