Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 5002 - Chương 4989: Có Vinh Cùng Vinh, Có Nhục Cùng Nhục (2)

Bất Diệt Long Đế Chương 4989: Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục (2)

Dò xét thấy vô số võ giả chi chít trong Băng Hà Cốc, còn phát hiện cả đám người Lê Hoàng và Dư Hoàng, Tiểu Bạch khẽ thở phào một hơi. Chỉ cần con tin còn sống là được, những chuyện còn lại đều không quan trọng. Hắn quét nhìn một phen, đột nhiên chân mày cau lại, hắn nhận ra mấy người Lục Minh, nhưng lại không thấy người nhà Lục Ly nào trong đó cả.

Hưu!

Chiến thuyền khoái tốc bay đi, rất nhanh đã tới phụ cận Băng Hà Cốc, trong chiến thuyền chớp hiện đi ra một đạo nhân ảnh, chính là hộ vệ đại viên mãn của Kỳ Sư Sư, tên đại viên mãn này trầm giọng nói:

- Tiểu thư, Tiểu Bạch công tử, bên kia tiềm phục rất nhiều đại viên mãn, đừng đi qua!

- Rất nhiều đại viên mãn?

Tiểu Bạch nhướng mày, hắn tuy rất dễ xung động, lại không phải đứa ngốc. Nhiều đại viên mãn như vậy giấu mình ở kia, quan trọng hơn cả là nhiều con tin như vậy bị chất thành đống trong đó, nếu nói kẻ địch không có âm mưu, có là đồ ngu cũng sẽ không tin.

Ngạo khí của tộc Thôn Thiên Thú khiến Tiểu Bạch không chút sợ hãi, chiến tích đánh đâu thắng đó của Đông Cảnh chi vương cũng mang đến cho Tiểu Bạch dũng khí và tự tin cực lớn, hắn trầm ngâm một lát, sau đó chắp tay nói:

- Sư Sư, các ngươi đợi ở bên này, đa tạ ngươi một đường đi theo, sau này tất có trọng báo!

Kỳ Sư Sư khẽ trừng một cái, nhướng mày nói:

- Lục Tiểu Bạch, ngươi coi Kỳ Sư Sư ta là cái gì? Đã tới với ngươi rồi, vậy thì không quản phong ba bão táp thế nào, ta nhất định cũng phải cùng ngươi đi đến cùng, ngươi đây là xem thường ta?

Trong lời Kỳ Sư Sư uẩn hàm thâm ý, Tiểu Bạch lại không nghe ra được, chẳng qua vẫn có chút cảm động, hắn lần nữa chắp tay nói:

- Sư Sư, ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh. Chẳng qua việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không nhất thiết phải mạo hiểm. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không cách nào giải thích với cha mẹ ngươi.

- Muốn giải thích gì nữa?

Kỳ Sư Sư hừ lạnh nói:

- Chuyện của ta ta tự chịu trách nhiệm, ta mà chết, ngươi bồi cùng ta đi chết, không phải là giải thích với ta rồi ư? Chẳng phải ngươi được xưng là Thôn Thiên Thú vô địch ư? Làm sao, ngay cả một nữ tử yếu nhược như ta đều không bảo vệ được?

- Cái này...

Tiểu Bạch lúng túng cười cười, Kỳ Sư Sư đây là muốn hắn tuẫn tình với nàng? Hắn gãi đầu, lại không muốn đi quản quá nhiều, gật đầu nói:

- Được thôi, nếu ngươi chết, ta đi chết theo ngươi, được chưa? Chẳng qua đại viên mãn nhà ngươi có để cho ngươi đi không?

Kỳ Sư Sư nhìn qua tên đại viên mãn kia, kẻ sau mặt không biểu tình nói:

- Tiểu thư, đi thì có thể đi, nhưng nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức cường hành mang ngươi đào tẩu, đây là lệnh của Tộc Vương, ta không thể làm trái.

- Đi thôi, đi thôi!

Kỳ Sư Sư khoát tay, Tiểu Bạch cũng không quản được quá nhiều, cứ thế lao ra chiến, mấy người Kỳ Sư Sư theo sát phía sau. Chúng nhân đi tới trên Băng Hà Cốc, đại viên mãn ẩn tàng bên kia đều chưa hiện thân, ngoài sáng chỉ có đám người Lê Hoàng và Dư Hoàng.

Lục Tiểu Bạch nhìn thấy Lê Hoàng và Dư Hoàng, trên thân lập tức cuộn trào sát khí, hắn không thốt nửa lời, trực tiếp lấy ra một thanh chiến đao Chí Tôn thần binh, hung hăng nhắm thẳng đầu Lê Hoàng bổ xuống.

Chứng kiến đao quang bổ đến, Lê Hoàng bị dọa nhảy dựng, đây chính là Chí Tôn thần binh, hơn nữa chiến lực Lục Tiểu Bạch cũng rất mạnh, bế quan một đoạn thời gian hẳn đã tiến bộ rất nhiều.

Tốc độ đao kia quá nhanh, mang theo tiếng xé gió hòa cùng cùng vết nứt không gian có thể thấy được bằng mắt thường, đủ thấy một đao kia hung tàn đáng sợ cỡ nào.

Lê Hoàng không dám phòng thủ, cũng không dám đánh trả, vị này chính là con trai Đông Cảnh chi vương. Thân hình hắn chợt lóe định lui lại, nhưng đúng lúc này không gian nổi lên gợn sóng, tiếp đó một đạo lực lượng vô hình trấn áp xuống, khiến cho Lê Hoàng Dư Hoàng không động đậy được, Tiểu Bạch cũng không động đậy được.

Thân hình Kim Nghiêm từ từ hiện ra, hắn lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Bạch nói:

- Lục Tiểu Bạch, ngươi to gan thật đấy!

Ông!

Thân hình đám người Cương Nhạc cũng từ từ hiện ra, thoáng chốc cả bảy tên đại viên mãn đều đi ra. Bên kia đại viên mãn bên người Kỳ Sư Sư lập tức lao lên chắn ở trước mặt, che lại Kỳ Sư Sư và mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn kia, thần sắc như lâm đại địch.

Lục Tiểu Bạch nét mặt phẫn nộ, đáng tiếc nói không ra lời, miệng môi không ngừng mấp máy, lại chỉ phát ra tiếng ú ớ. Kim Nghiêm nhìn một lúc, sau đó vung tay lên, thiên địa chi lực bao phủ quanh Tiểu Bạch giảm yếu một chút, Kim Nghiêm lạnh giọng nói:

- Lục Tiểu Bạch, ngươi muốn nói cái gì?

- Kim Lão Ma!

Ngay khi vừa có thể nói chuyện, Tiểu Bạch lập tức giận dữ nói:

- Ngươi tính là cái thá gì? Năm đó ở Đông Vương Thành như chó vẩy đuôi cầu xin tiểu gia, giờ lại dám động thủ với ta? Ngươi không sợ cha ta giết chết ngươi?

- Ha ha ha!

Kim Nghiêm bật cười ha hả nói:

- Lục Tiểu Bạch, cha ngươi tính là cái thá gì? Năm đó ở dưới trướng tiên tổ ta chỉ như con chó mà thôi, nếu không nhờ có tiên tổ ta dìu dắt, hắn có thể ngồi lên vị trí Đông Cảnh chi vương? Một con bạch nhãn lang mà thôi, tiểu nhân đắc chí.

- Ha ha!

Tiểu Bạch giận quá mà cười, nói:

- Ta không muốn nói nhảm với ngươi, có giỏi thì giết ta đi, ta liền thừa nhận ngươi là gia môn!

- Tưởng ta không dám?

Kim Nghiêm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, hàn khí âm sâm, hắn đột nhiên vươn tay, hung hăng vỗ tới Lục Tiểu Bạch.

Oanh!

Một tiếng rền vang, Lục Tiểu Bạch bị vỗ xuống, rất nhiều chỗ trên thân rất trào ra máu tươi, chỉ một chưởng liền đã nện cho hắn trọng thương.

- Tiểu Bạch!

Kỳ Sư Sư thấy Tiểu Bạch bị thương, lập tức cuống lên, thân hình chợt lóe định bay tới Tiểu Bạch, chỉ là hộ vệ đại viên mãn há có thể để cho Kỳ Sư Sư làm loạn? Thân hình cũng lóe lên, bắt lại Kỳ Sư Sư.

Ông!

Sau khi đánh ra một chưởng, Kim Nghiêm lần nữa dùng thiên địa chi lực trấn áp Tiểu Bạch, sau đó đảo mắt nhìn sang Kỳ Sư Sư nói:

- Kỳ Sư Sư, chuyện ở đây không liên quan tới ngươi, đừng nhúng tay vào. Nếu cứ muốn can dự, tốt nhất nên đi hỏi Tộc Vương nhà ngươi, xem hắn có nguyện ý, có gan nhúng tay vào chuyện này không!

Bình Luận (0)
Comment