Tên đại viên mãn ở lại lưu thủ Băng Hà Cốc cũng bị dọa cho nhảy dựng, hắn thoáng ngập ngừng, ánh mắt chớp qua một tia ngoan lệ, đang định đánh giết tất cả con tin trong Băng Hà Cốc, sau đó thoát khỏi giới diện này.
Nhưng mà một giây sau, hắn đột nhiên cảm thấy không gian ba động biến mất, không gian dần trở nên bình tĩnh, thiên địa linh khí trong khắp giới diện cũng khôi phục bình thường.EBOOK truyện được phát hành bởi website: vipTruyenGG.com
- Chuyện gì thế này?
Hắn ở đây không biết được chuyện xảy ra ở Tê Dương Thành, mới đầu còn tưởng rằng là do đám đại viên mãn đánh nhau trong Tê Cổ Giới. Hắn cảm ứng một phen, sau khi xác định không việc gì, bèn lần nữa ẩn thân tiềm phục đi. Lệnh Bối Huyền đưa ra cho hắn là một khi có dị động liền đồ sát đám con tin này, giờ đã không sao, hắn cũng bỏ đi ý định giết người, sợ đám con tin này còn hữu dụng.
Bên kia bọn Khôn Ma bay ra ngoài, rời cách Tê Cổ Giới một đoạn, bọn hắn chờ giây lát, lập tức không khỏi hồ nghi. Bởi vì Tê Cổ Giới không sụp đổ, đám người Đông Cảnh chi vương đã ngừng động thủ.
- Không hay ..
Khôn Ma khẽ biến sắc, vội quát khẽ nói:
- Bọn hắn khả năng muốn trốn!
- Tản ra, bao vây quanh giới diện này!
Bối Huyền vung tay lên, chính hắn lại không dám rời khỏi Khôn Ma, mà một mực cùng theo Khôn Ma phi hành vòng quanh giới diện. Bọn hắn vừa mới tản ra, một tên đại viên mãn ở phía xa chợt kinh hô:
- Bọn hắn đào tẩu, từ bên kia bay ra ngoài, tới mặt tây!
- Đuổi!
Khôn Ma hét lớn một tiếng, cả hắn và Bối Huyền đồng thời quát:
- Tốc độ phải nhanh, bọn hắn có thể bố trí tế đàn truyền tống ở gần đây, nếu để cho bọn hắn trốn mất, muốn khoái tốc tìm ra thì khó lắm.
- Tế đàn truyền tống!
Trong lòng Bối Huyền không khỏi trầm xuống, trước đó hành tung Đông Cảnh chi vương một mực phiêu hốt bất định, bọn hắn hoàn toàn có thể sớm đặt bố trí ở gần đây. Nếu bọn hắn bố trí ra rất nhiều tế đàn truyền tống, liên tục truyền tống mấy lần, mỗi lần truyền tống xong lại hủy đi tế đàn, bên này muốn tìm ra được là điều rất khó.
- Đuổi!
Tốc độ Bối Huyền tăng vọt, đám đại viên mãn còn lại cũng liều mạng, một lần tiếp một lần bị trêu đùa, trong lòng bọn hắn sớm đã nén một bụng lửa, nếu lần này còn để cho Đông Cảnh chi vương trốn mất, sợ rằng bọn hắn đều tức đến phát điên.
Cũng may lần này tốc độ phản ứng của bọn hắn đủ nhanh, một đường đuổi theo, có thể cảm nhận được xa xa trước mặt có không gian ba động, điều này chứng tỏ đám người Đông Cảnh chi vương chưa trốn xa, vẫn ở ngay trước mặt. Mở ra tế đàn truyền tống cần có thời gian, một hai giây liền đủ cho bọn hắn đuổi kịp.
Điên cuồng truy kích chừng nửa nén hương, trong mắt Khôn Ma chợt lộ ra hàn quang, rống to:
- Ở trong phế giới phía trước kia, bọn hắn muốn truyền tống!
Hưu!
Nguyên một đám cường giả điên cuồng lao vào trong phế giới bị khói đen che phủ kia, thần niệm bọn hắn khóa chặt đám đại viên mãn đứng trong tế đàn truyền tống, lúc này tế đàn truyền tống khẽ phát sáng, đang vừa khởi động. Khóe miệng Khôn Ma lộ ra ý cười tàn độc, nói:
- Thôn Thiên thú, các ngươi chậm một bước, trốn không thoát đâu!
- Vậy ư?
Khóe miệng Đông Cảnh chi vương cũng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, tế đàn truyền tống dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, sau đó quanh bốn phương tám hướng, hắc vụ đột ngột phun trào, từng đạo Thần Văn dưới mặt đất theo đó sáng lên, từng luồng khí tức cường đại từ dưới đất truyền ra.
Chiến đao trong tay Đông Cảnh chi vương sáng lên lấp lánh, nói:
- Bản tọa nói qua muốn trốn khi nào? Vào Ma Trận của ta rồi, các ngươi đừng hòng có ai sống được, phế giới này chính là mồ chôn của các ngươi!
…
Lần này Đông Cảnh chi vương căn bản chưa từng nghĩ qua muốn trốn, nếu muốn trốn, hắn cần gì mang đến nhiều đại viên mãn như vậy? Để chống trường diện chắc? Có cần phải lấy sinh tử của nhiều lão huynh đệ như vậy đi mạo hiểm không? Hắn không thèm để ý con dân Đông Cảnh, nhưng số ít lão huynh đệ cùng theo hắn chinh chiến nhiều năm này, hắn lại rất xem trọng.
Hắn huy hoàng một đời, giờ sắp phải chết, song hắn không muốn cứ vậy uất ức chết đi, có chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt.
Bởi thế từ rất sớm hắn đã đưa ra quyết định, phải tử chiến một trận, không quản thắng thua. Nếu đã muốn chiến, vậy nhất định không thể đi chiến một cách mù quáng, mọi chuyện đều phải được an bài thỏa đáng, có thể toàn lực ra tay mà không còn bất cứ băn khoăn nào.
Tiểu Bạch tất nhiên là phải cứu, đây là tiền đề, không cứu ra được Tiểu Bạch, đánh hay không đánh đều mất đi ý nghĩa. Ngoài ra chính là hoàn cảnh chiến đấu, hết thảy đều nằm trong tính toán của Đông Cảnh chi vương, chiến thuật của hắn cũng vô cùng tuyệt diệu, nguyên một đám đại viên mãn bị hắn dắt mũi xoay vòng vòng.
Đây chính là chỗ cao minh trong chiến thuật của hắn, dắt mũi kẻ địch, chỉ vậy mới có thể từng bước dẫn dụ kẻ địch với bố trí sớm được hắn chuẩn bị sẵn, bằng không căn bản không cách nào gài kẻ địch vào bẫy.
Thần Văn pháp trận này là thủ đoạn hắn được đến trong một di tích Chủ Thần từ rất nhiều năm trước, pháp trận này vô cùng cường đại, uy lực cụ thế đến đâu hắn đều không biết, bởi vì hắn chưa từng toàn lực thúc giục pháp trận, kẻ địch trước đây của hắn đều không đủ tư cách khiến hắn phải toàn lực thúc giục.
Tiểu Bạch đã được Vẫn đại nhân mang đi, nhóm lão huynh đệ này cũng đã an bài hậu sự xong xuôi, bọn hắn có thể buông tay đánh cược một lần. Pháp trận này sau khi được phóng thích, dù bên ngoài có tới viện quân thì cũng không vào được.
Cục diện bây giờ sẽ là bọn hắn lấy hai mươi đánh bốn mươi, đối diện còn có hai tên Cảnh Vương, bên này có pháp trận phụ trợ, nếu hết thảy đúng như dự liệu, như vậy chiến lực song phương gần như ngang hàng.
Pháp trận này tên là Diệt Ma đại trận, là một pháp trận do Chủ Thần sáng tạo, pháp trận này chỉ có tác dụng đó là áp chế chiến lực kẻ địch, còn về có thể áp chế bao nhiêu, Đông Cảnh chi vương cũng không nắm chắc. Trước đó Đông Cảnh chi vương từng thử qua một phen, nếu là cường giả như bọn Vẫn đại nhân thì có thể áp chế đến bảy thành, đại viên mãn bình thường thậm chí có thể áp chế chỉ còn sáu thành.