Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502: Sát Tinh

Bất Diệt Long Đế Chương 502: Sát tinh

Vực trường, đó là thần kỹ chỉ Nhân Hoàng Cảnh mới có, trong vực trường không gian bị đông kết, Nhân Hoàng Cảnh trở xuống không cách nào động đậy.

Thú trảo của Lục Ly đã bắt lấy cổ Khâu Văn Trạch, lại không cách nào tiến thêm nửa bước. Cả người Khâu Văn Trạch thiếu chút xụi lơ xuống đất, trên cổ chảy dọc máu tươi, hắn biết vừa rồi nếu hai vị trưởng lão ra tay chậm một nhịp, cổ hắn tuyệt đối sẽ bị bóp nát.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khí tức tử vong, hơn nữa còn rõ ràng đến thâm nhập cốt tủy. Cả người khe khẽ rung động, lại bởi vì bị vực trường trấn áp mà không thể cử động. Trong mắt toàn là hoảng sợ, nhìn khuôn mặt Lục Ly lúc đã đã gần trong gang tấc, nhìn tròng mắt chớp hiện ngân quang băng lãnh vô cùng kia. Hắn cảm thấy người trước mắt này không phải một thiếu niên, không phải cháu trai hắn, mà là một ác ma, một con Huyền thú hình người.

Hưu!

Bát trưởng lão lướt tới, tung chưởng nện bay Vũ Hóa Thần, sau đó thân hình lại khẽ động, đánh chưởng lên vai trái Lục Ly, cũng nện bay Lục Ly ra sau.

Phốc

Một kích nhìn như tùy ý của Nhân Hoàng Cảnh, lại khiến Vũ Hóa Thần và Lục Ly đều không chịu nổi, hai người thổ huyết bay ngược, lăn xuống trên sân, Vũ Hóa Thần còn nện lên trên tường .

Hô hô!

Vực trường biến mất, Khâu Văn Trạch thở dốc hổn hển, hai chân thoát lực ngồi bệt ở đó. Mãi lúc sau hắn mới hồi thần lại, vội vàng đứng lên, một tay ôm cổ, điên cuồng rống giận:

- Lục Ly ngươi muốn giết ta? Ngươi muốn giết ta? Hai vị trưởng lão, Lục Ly muốn giết ta!

Lục Ly lăn lộn một vòng trên đất, sau đó đứng dậy nhếch môi cười một tiếng, lại có vẻ dữ tợn dị thường, hai tròng mắt không mang theo một tia tình tự ba động liếc nhìn Khâu Văn Trạch, duỗi ra thú trảo chỉ về phía xa nói:

- Không sai, ta chính là muốn giết ngươi. Không phục thì chiến một trận công bình, sinh tử tự chịu, thế nào? Khâu thiếu chủ, ngươi có lá gan đó không?

- Hả...

Khâu Văn Trạch theo bản năng định ứng chiến, nhưng hắn nhìn thú trảo chớp hiện ngân quang không khác gì lưỡi hái tử thần trên tay Lục Ly cái, lập tức ngậm mồm không nói gì.

- Đủ rồi!

Bát trưởng lão nổi giận hét lớn một tiếng, tiếng gầm như lôi đình, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, hôm nay nếu ngươi không cho bản tọa một lời giải thích, đừng trách bản tọa vô tình.

Bát trưởng lão đã thực sự nổi giận, vừa rồi Lục Ly kích thương hộ vệ, vốn là đã vi phạm tộc quy. Song đó là việc nhỏ, hắn có thể dễ dàng tha thứ, giờ lại ngay trước mặt hắn thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, phải biết đây chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ a. Nếu thật bị giết, sợ rằng Thiên Thần Phủ đều phản?

- Ha ha ha!

Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, lần này hắn cười rất lâu, tiếng cười rất lớn, thanh âm vang vọng phương viên ngàn thước, chấn cho càng nhiều con em Lục gia bị kinh động.

Cười to một lát, sau đó hắn không chút yếu thế nhìn chằm chằm Bát trưởng lão quát:

- Vô tình? Ngươi định vô tình thế nào? Ngươi muốn giết ta ư? Gia gia của ta là tộc Vương Lục gia, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ta là cháu trai ruột của tộc Vương Lục gia! Ngươi muốn giết ta? Lục Ly ta từ vạn dặm xa xôi, ngàn khó vạn khổ trở về gia tộc, các ngươi lại muốn giết ta? Đến đi, nếu Lục Ly ta chớp mắt dù chỉ một lần, ta chính là cháu ngươi!

Tiếng rống của Lục Ly rất lớn, cũng vang vọng phương viên ngàn thước, tiếng rống như rồng ngâm hổ gầm, tất cả tộc nhân Lục gia quanh đây đều nghe được rõ ràng.

Xoạt!

Bốn phía vang lên từng tràng tiếng huyên náo, vô số người lao vút về phía Trưởng Lão Đường, lời này của Lục Ly chấn động quá lớn. Không ngờ Lục Ly lại tuyên xưng trước mặt mọi người hắn là cháu trai ruột tộc Vương Lục gia, hơn nữa còn nói Bát trưởng lão muốn giết hắn...

Hưu hưu hưu

Nơi xa mấy đạo thân ảnh phá không mà đến, Nhị trưởng lão Lục Phong Hỏa và mấy trưởng lão khác đều bị kinh động, thân hình ai nấy đều như từng thanh lợi kiếm phóng vút tới. Trọn cả Thần Khải Sơn như ong vỡ tổ, sự tình được truyền bá với tốc độ cực khủng bố, càng lúc càng nhiều người tụ tập về phía Trưởng Lão Đường.

- Náo cái gì?

Đám người Lục Phong Hỏa hạ xuống, nhìn thấy Lục Ly như một con sư tử đang tranh phong với Bát trưởng lão, hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm. Khóe miệng Lục Ly và Vũ Hóa Thần đều rớm máu, trên cổ Khâu Văn Trạch cũng máu chảy ròng ròng, tường viện Trưởng Lão Đường thì bị cú ngã vừa rồi của Vũ Hóa Thần nện ra một lỗ thủng to tướng.

Khâu Văn Trạch thấy đám người Lục Phong Hỏa đi tới, vội vàng chỉ vào Lục Ly nói:

- Nhị trưởng lão, Lục Ly muốn giết ta, vừa rồi hắn thiếu chút đã giết ta!

- Giết ngươi?

Mấy người Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên ngơ ngác nhìn nhau, một tên Hồn Đàm Cảnh cỏn con như Lục Ly không ngờ lại thiếu chút giết chết Quân Hầu Cảnh hậu kỳ là Khâu Văn Trạch, đây không phải đang đùa đấy chứ?

Tứ trưởng lão thấy trường diện tựa hồ đã khó mà khống chế, vội vàng hoà giải nói:

- Lục Ly, ngươi rống cái gì? Ngươi chẳng nói chẳng rằng trực tiếp động thủ, trong mắt ngươi còn có đám trưởng bối chúng ta hay không? Ngươi cứ nói rõ sự tình, chúng ta tự sẽ phán định đúng sai.

- Không có gì đáng nói cả!

Lục Ly lại vẫn cố chấp như một con trâu đực, hống nói:

- Ta muốn gặp gia gia, các ngươi mời gia gia ta đi ra đây, ta tin tưởng gia gia cũng sẽ một tay bóp chết tên súc sinh này.

- Hỗn láo!

Lục Phong Hỏa quét mắt nhìn một lượt, tựa hồ đoán được phần nào câu chuyện, hắn quát lạnh nói:

- Lục Ly, ta đã nói tộc Vương đang bế quan, chính hắn không ra, ai cũng không gặp được. Ngươi dám động thủ ở Trưởng Lão Đường, còn dám chống đối trưởng lão? Ngươi đây là đang coi thường tộc quy Lục gia! Người đâu, bắt Lục Ly lại, nhốt vào đại lao, chờ Trưởng Lão Đường định tội.

Bên ngoài từng đám binh sĩ tràn vào, Vũ Hóa Thần chợt hoảng, giờ mà bị bắt, Lục Ly chưa biết thế nào, nhưng hắn thì chết chắc.

- Ai dám động thủ?

Lục Ly mắt lạnh liếc nhìn đám binh sĩ kia một lượt, chấn nhiếp toàn trường.

Bình Luận (0)
Comment