Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 5109 - Chương 5095: Đại Chiến Có Một Không Hai

Bất Diệt Long Đế Chương 5095: Đại chiến có một không hai

Phù phù phù!

Một đám đại viên mãn bay lên không, tất cả đại viên mãn bay lên không, bảy đại Cảnh Vương còn có đại trưởng lão Trung Cảnh đứng ở trước nhất. Cảnh Vương Trung Cảnh không hiện thân, một đám cường giả bao vây, tình huống không rõ, ai cũng không dám giết qua, lỡ như trong chiến thuyền có Chủ Thần thì sao?

Vù!

Thần văn chiến thuyền đột nhiên biến mất, tất cả thần niệm tập trung lên thân ảnh màu xanh ở chiến thuyền.

Một đầu tóc trắng nổi bật, thoạt nhìn trên khuôn mặt trẻ tuổi quá mức đều là bình tĩnh là thong dong. Tuy không lộ hơi thở gì, nhưng cảm ứng được đây là cảnh giới Thánh Hoàng, tất cả đại viên mãn ở đây cũng không dám khinh thường.

Lục Ly đến đây, hơn nữa là đơn đả độc đấu.

Trong chiến thuyền không có cường giả còn lại, cũng không có khí tức sinh mệnh, nhiều đại viên mãn như vậy, không thể nào không tra xét ra được. Phạm vi trăm vạn dặm cũng không phát hiện cường giả lẻn vào. Đương nhiên, nếu có Chủ Thần đến, bọn họ vẫn không phát hiện được.

Lần này đại chiến dưới Chủ Thần, Viêm Hậu hẳn sẽ không nhúng tay. Nếu không Chủ Thần phía HÌnh Đế cũng sẽ ra tay, đến lúc đó thủ hạ hai bên đều phải chết.

Lục Ly đứng trên sàn tàu, lạnh mắt nhìn quét bốn phía. Hắn phóng ra thần kỹ rồng gầm, rống to nói:

- Cảnh Vương Trung Cảnh ở đâu? Lục mỗ đến rồi, thả người đi!

Tiếng rống này của Lục Ly, thanh âm truyền khắp trăm vạn dặm, bên ngoài đến hơn một ngàn vạn quân sĩ, đại bộ phận đều là Thiên Cương Giới và giới diện gần đó. Nghe tiếng nói của Lục Ly, nội tâm toàn bộ võ giả rùng mình, người này quả thật can đảm, lại dám đến thật.

Một đám đại viên mãn Thiên Cương Thành đối diện nhau, đều không nói chuyện, Cảnh Vương Trung Cảnh núp gần đó. Chuyện nơi này không đến phiên bọn họ làm chủ. Cho nên không có một đại viên mãn nói chuyện, Lục Ly đợi một lát lại nói:

- Cảnh Vương Trung Cảnh, đi ra gặp mặt đi, Lục mỗ một mình đến đây, ngươi sẽ không phải không có gan đi ra chứ?

Vù!

Lục Ly đang nói, phía bắc, một tiếng phá không vang lên, thân ảnh một bóng người rất nhanh bay đến, bên người còn mang theo một nữ tử, đó là Tuyết Nhi tiểu thư. Cảnh Vương Trung Cảnh không cong lưng như trước kia, mà đứng thẳng dậy, khí tức nguy nga như núi lớn tỏa ra khắp nơi, nhìn từ xa như một cự long.

Cảnh Vương Trung Cảnh rất nhanh bay tới, Tuyết Nhi tiểu thư nhìn Lục Ly từ xa, nàng không dám đi về trước. Nàng chỉ là cường giả sắp đại viên mãn, sở dĩ dám đến nơi này cũng là biết thực lực của Cảnh Vương Trung Cảnh, cộng thêm nơi này nhiều đại viên mãn như vậy, còn không bảo hộ được nàng.

Cảnh Vương Trung Cảnh đứng trước đám cường giả nhìn Lục Ly, hắn trầm giọng nói:

- Lục Ly, đầu hàng đi, bổn tọa tha cho ngươi không chết.

- Chuyện đầu hàng hay không đầu hàng, về sau lại nói!

Lục Ly lạnh lùng nói:

- Ngươi đường đường là Cảnh Vương Trung Cảnh, đừng nói hứa rồi không giữ lời đi? Ta đến đúng hẹn, hiện tại đến phiên ngươi thực hiện lời hứa rồi. Mặt khác… ngươi dùng võ giả cấp thấp áp chế ta, ta thật hơi xem thường ngươi.

- Ha hả!

Cảnh Vương Trung Cảnh cười cười, phất tay nói:

- Truyền tin ra, thả toàn bộ!

Tuyết Nhi lập tức bay vụt đi, võ giả kia bị một thần trận vây khốn, sau khi Tuyết Nhi đi qua, thần trận đóng cửa, một đội võ giả hiển lộ ra. Thần niệm võ giả kia cũng không bị nhốt lại, sau khi nhìn đảo qua, phát hiện Lục Ly, toàn bộ đều kích động không thôi.

Nhưng khi bọn họ phát hiện phía bên này có hơn trăm vạn đại viên mãn, vô số Tử Thần biến sắc, rất nhiều võ giả lập tức truyền âm, Lục Ly xua tay nói:

- Toàn bộ đệ tử Tử Thần và Lục Minh nghe lệnh, lập tức trở về Thiên Loạn Tinh Vực, không được ở lại!

- Lục Hoàng!

Rất nhiều đệ tử Lục Minh quỳ xuống thật mạnh, bọn họ tưởng bọn họ liên lụy Lục Ly, đều áy náy không thôi. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều đệ tử Lục Minh quỳ không đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nói:

- Lời của ta nói vô dụng rồi?

- Tuân lệnh!

Một vài thái thượng trưởng lão bị giải trừ phong ấn, lập tức thúc giục, một đám đệ tử Tử Thần và Lục Minh chạy vội đi, rất nhanh bỏ chạy ra phương xa. Bên ngoài có cường giả sắp đại viên mãn phong tỏa, thần niệm Lục Ly không tra xét ra được bọn họ có an toàn rời đi hay không nhưng Lục Ly cũng không để tâm.

Nếu Cảnh Vương Trung Cảnh đã quyết định thả bọn họ rời đi, vậy khẳng định sẽ không ra tay với bọn họ. Hiện tại loại cục diện này, nhiều cường giả ở đây như vậy, Cảnh Vương Trung Cảnh cũng vứt không nổi mặt mũi này.

Lấy thân phận của hắn, thân mình lợi dựng võ giả cấp thấp bức bách Lục Ly ra ngoài, đã thật mất mặt. Bọn họ cũng không có biện pháp. Chỉ cần giết chết Lục Ly, những người này muốn giết chết, còn không phải một chuyện? Nếu giết không chết Lục Ly, vậy giết chết những võ giả cấp thấp này có ý nghĩa gì.

- Người của ngươi đều đi rồi!

Cảnh Vương Trung Kỳ đợt một lát nói:

- Lục Ly, hiện tại có thể trả lời thuyết phục với bổn tọa chưa? Ngươi không đầu phục bổn tọa, mà đầu phục vị đứng phía sau bổn tọa, lời ta nói, ngươi có hiểu không?

- Hình Đế sao?

Lục Ly cười tủm tỉm nói, hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Đầu quân làm con chó dưới tay Hình Đế sao? Hình Đế tàn bạo thế nào các ngươi không biết sao? Giới diện ngoài Tứ Trọng Thiên bị hắn hủy diệt bao nhiêu? Bao nhiêu sinh linh chết dưới tay hắn, các ngươi không biết sao? Ma đầu tội ác tày trời như vậy, chúng ta không nên liên thủ trấn sát hắn sao? Lại còn làm con chó dưới tay hắn, các ngươi có cốt khí hay không hả?

- To gan!

Cảnh Vương Trung Cảnh gầm lên, đằng đằng sát khí nói:

- Hình Đế là tồn tại mà con kiến như ngươi có thể vũ nhục sao? Chuyện năm đó các ngươi biết cái gì? Ba đại phe phái khai chiến, có ngộ thương cũnglà bình thường. Hình Đế sắp xuất quan, những người không phục đều sẽ chấn sát, đến lúc đó Hình Đế độc tôn vạn giới, sao có thể tổn thương con dân của mình? Lục Ly, bổn tọa cho ngươi cơ hội cuối cùng, không đầu hàng, chết!

Bình Luận (0)
Comment