Thời gian này có hắn bồi cùng, tinh thần Lục Phi Tuyết tựa hồ cũng tìm được chỗ ký thác, coi hắn như là con trai ruột. Mấy năm này nàng không phải không muốn sinh con, lại bị... Khâu Văn Trạch đánh hỏng, cho nên nhìn thấy Lục Ly, mẫu ái trời sinh trong lòng nàng được kích phát, gần đây khí sắc rõ ràng đã khá hơn nhiều.
Ngày thứ sáu, Lục Ly vừa mới bồi Lục Phi Tuyết tán gẫu một lát, kể về những chuyện lý thú ở Bắc Mạc thì Vũ Hóa Thần chợt đi đến bẩm báo nói:
- Thiếu chủ, có một công tử và một tiểu thư tới bái phỏng, công tử kia nói hắn tên Lục Lân.
- Lục Lân?
Lục Ly nhớ tới công tử khí vũ hiên ngang lúc ở Trường Lão Đường, liền quay sang Lục Phi Tuyết nhìn một cái, kẻ sau giải thích nói:
- Đó là con trai Tứ thúc Lục Địa Tiên, là người rất nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của gia tộc, mới mười chín tuổi đã đạt đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Lợi hại!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, công tử này hôm đó xin tha cho hắn, còn dám chống đối Lục Phong Hỏa ngay trước mặt mọi người, để lại cho Lục Ly ấn tượng rất sâu.
Hắn khua tay nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi dẫn bọn hắn đến thiền điện, ta tới ngay.
Vũ Hóa Thần đi xuống, Lục Ly mỉm cười nói với Lục Phi Tuyết:
- Tiểu cô, ngươi nghỉ trưa một lát, ta đi ra gặp bọn họ.
- Ừm, trong gia tộc quả thực vẫn có chút hài tử không sai.
Lục Phi Tuyết gật đầu, mang theo thị nữ đi về phòng.
Đằng Long Các rất lớn, bên trong gồm một gian chính điện, ba gian thiền điện, mười mấy gian phòng, quả thực không khác gì Hoàng cung.
Lục Ly đi vào một thiền điện trong, vừa tiến liền thấy được Lục Lân chính đang đứng trong đại sảnh, bên cạnh là một vị tiểu thư xinh đẹp váy đỏ, vóc người nóng bỏng. Vị tiểu thư kia thấy Lục Ly đi vào, ánh mắt lập tức quét tới, lại có chút nóng rực, mang theo một tia ý vị mê người
Hôm nay Lục Lân mặc một thân trường bào màu trắng, dáng người cao ngất, tướng mạo khôi ngô, đường nét phân minh, không giống loại âm nhu như Khâu Văn Trạch mà rất dương cương, hắn chắp tay cười nói:
- Ta là Lục Lân, con trai Lục Địa Tiên. Lục Ly, chúng ta là đường huynh đệ.
Nụ cười trên mặt Lục Lân rất hòa ái, khí độ lại bất phàm, khiến người bất giác tin phục, Lục Ly cũng chắp tay khom người nói:
- Gặp qua đường ca.
- Đừng nghiêm túc thế.
Lục Lân trừng hắn một cái nói:
- Lục Ly, ta thấy ngươi hành sự rất ngang tàng, cần gì phải hành lễ nghiêm túc như thế. Huynh đệ nhà mình cứ tùy ý một chút là được.
Lục Ly đứng thẳng người dậy, quét mắt nhìn về phía nữ tử váy đỏ, Lục Lân giới thiệu nói:
- Vị này là Lục Hồng Ngư, là cháu gái nhỏ nhất của Bát trưởng lão, chúng ta đều gọi nàng Hồng Ngư tỷ.
- Hì hì!
Nữ tử váy đỏ như một đóa mây hồng nhẹ nhàng lướt tới, vây quanh Lục Ly chuyển một vòng, nói:
- Lục Ly đệ đệ, ngươi có biết giờ mình đang tiếng tăm lừng lẫy lắm không? Ta đang bế quan cũng bị kinh động. Con trai thiếu tộc trưởng, vừa quay về liền chọc cho gia tộc long trời lở đất, quả nhiên là có hổ tính của thiếu tộc trưởng.
Bất Diệt Cảnh đỉnh phong!
Lục Hồng Ngư hẳn cũng tương tự như Lục Lân, xem ra hai người này đều là thiên tài lợi hại nhất trong lứa tuổi trẻ Lục gia.
Thấy Lục Hồng Ngư cứ đi vòng vây quanh mình, tựa như đứa trẻ hiếu kì. Lục Ly sờ lên cánh mũi, gật đầu nói:
- Chào Hồng Ngư.
- Hì hì!
Lục Hồng Ngư thè lưỡi, ý cười mang theo một tia mị hoặc, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói:
- Đệ đệ ngoan, tí nữa tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn...
- Ha ha ha!
Lục Lân thấy Lục Ly lúng túng xấu hổ, cười to nói:
- Lục Ly, ngươi phải chú ý cẩn thận chút, vị Hồng Ngư tỷ này của chúng ta chính là tu luyện Mị Tiên Thuật, rất nhiều đệ tử đại gia tộc trong thành đều bị nàng mê đến mất đi hồn phách, ngươi cũng đừng trúng chiêu.
Lục Hồng Ngư khẽ gật đầu, mở to mắt phụ họa nói:
- Đúng đúng, Lục Ly đệ đệ, ngươi có thể tuyệt đối đừng động tình với tỷ tỷ, bằng không ngươi sẽ thương tâm cả đời.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, Lục Hồng Ngư trêu chọc hắn thật ra cũng không có gì lạ. Dù đều là họ Lục, nhưng rất nhiều tộc nhân đều cách xa mấy thế hệ, hoàn toàn có thể thông hôn. Trong ba đời huyết mạch tương đối gần, thông hôn mới xảy ra vấn đề, chứ mạch của Bát trưởng lão với mạch bọn hắn không biết đã cách nhau bao đời rồi.
Lục Ly có trường diện nào mà chưa thấy qua
Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười tà dị, không chút yếu thế nhìn Lục Hồng Ngư nói:
- Hồng Ngư tỷ tỷ nói đúng lắm, sau này ta sẽ cách ngươi xa chút, tránh cho ngươi bị tổn thương.
- Ha ha ha!
Lục Lân cười ha hả, hắn bị đối đáp giữa Lục Ly và Lục Hồng Ngư chọc cười, Lục Hồng Ngư cũng lộ ra ý cười ngọt ngào. Lục Lân gật đầu nói:
- Không sai, Lục Ly ngươi rất thú vị, ta rất hân thưởng ngươi.
- Thật xin lỗi!
Lục Ly lại không ngừng khoát tay nói:
- Đường huynh, giới tính ta rất bình thường, ta không có Long Dương chi hảo (chơi gay :D), ngươi nên tìm người khác thì hơn.
Ý cười trên mặt Lục Lân cứng lại, Lục Hồng Ngư thì cười phá lên, lồng ngực phập phồng, núi đồi cũng theo đó chập chùng.
Vài câu trêu chọc, khoảng cách giữa ba người được kéo gần lại rất nhiều.
Cùng là người trẻ tuổi lại đều là con em đồng tộc, Lục Lân và Lục Hồng Ngư rất khâm phục đối với hành động ở Trưởng Lão Đường của Lục Ly, lại thêm Lục Ly là con trai của nhân vật truyền kỳ tại Lục gia, Lục Nhân Hoàng, cháu ruột của tộc Vương, tự nhiên càng dễ thân cận.
Lục Ly sai người dâng trà, thị nữ dâng lên mấy chén nước trà màu ám xanh, Lục Lân nhìn lướt qua tấm tắc lấy làm lạ nói:
- Lục Ly, đây chính là Thiên Sơn Diệp, một trong những lá trà đỉnh cấp nhất, một lượng giá trị tận năm trăm vạn Huyền Tinh, Bát trưởng lão đối với ngươi thật tốt.
Lục Hồng Ngư cũng cong môi nói:
- Gia gia thật bất công, lần trước ta hỏi hắn muốn một chút mà phải cầu đến nửa tháng. Lục Ly, ngươi có bao nhiêu Thiên Sơn Diệp, cho ta một ít, đây chính là thứ tốt.
Lục Ly thoáng kinh ngạc, hắn từ nhỏ trưởng thành trong bộ lạc Địch Long, nào biết lá trà tốt xấu thế nào.