Vù!
Chỉ sau một nén nhang, một đồng tử mặc đạo bào phóng ra, hắn thấy Viêm Hậu và Già La, vội vàng khom người hành lễ:
- Tham kiến Viêm Hậu, tham kiến Già La Chủ Thần.
Viêm Hậu hơi gật đầu, Già La tiếp tục ăn linh quả của mình, Viêm Hậu phất tay nói:
- Dẫn đường!
Đồng tử mang theo Viêm Hậu và Già La bay vào, bay thẳng đến một tòa kỳ phong bên dưới. Nơi này có hơn trăm kỳ phong, đều giống cây măng, kỳ phong bao phủ trong mây mù, thoạt nhìn như tiên cảnh. Kỳ phong này cũng không phải kỳ phong bình thường, ẩn chứa đại trận thần kỳ. Nếu Viêm Hậu và Già La loạn xông vào, có lẽ cũng sẽ bị nhốt một thời gian.Tải ebook TruyenGG tại: vipTruyenGG.com
Đồng tử mang theo Viêm Hậu và Già La dừng trên một tòa kỳ phong, nơi này có một tòa đạo quan, nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp, thanh tịnh nhã nhiên, khiến người ta cảm giác như đi vào cõi tiên. Viêm Hậu và Già La đã đến lần hai, cho nên không quá để ý cảnh sắc nơi này, đi theo đồng tử tiến vào trong đạo quan, trực tiếp đi lên khán tinh đài cao nhất.
Trên khán tinh đài, một lão giả mặc đạo bào ngồi xếp bằng, râu bạc trắng, tiên phong đạo cốt. Hắn nhắm mắt, sau khi biết Viêm Hậu và Già La đi đên, mới mở to mắt, mỉm cười nói:
- Hai vị đến đây rồi?
Viêm Hậu hơi khom người, Già La vẫn gặm linh quả, bộ dáng xa cách. Viêm Hậu nói:
- Vô Nhai Tử tiền bối, nghe nói người triệu kiến chúng ta? Có chuyện quan trọng gì sao?
Thời gian cấp bách, Hình Đế đang ép Viêm Hậu đi ra, cho nên Viêm Hậu cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng.
Vô Nhai Tử mỉm cười không nói, sau khi đồng tử dâng trà, mới nói:
- Viêm Hậu, Già La, an tâm, đừng gấp, mời uống trà trước.
Viêm Hậu chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, Già La không chút để ý, tiếp tục gặm linh quả, đứng phía sau Viêm Hậu. Vô Nhai Tử cúi đầu uống trà, sau khi uống mấy ngụm mới cười nói:
- Viêm Hậu, thời gian trước ngã xuống hai Chủ Thần là Đãi Đế và Mẫu Đế phải không? Đều là ngươi động thủ hàng địa ma sao?
Viêm Hậu cũng không che giấu, mở miệng nói:
- Đúng vậy, hai người đều là ta tự tay giết chết. Vô Nhai tiền bối, ta giết đúng không?
- Giết hay lắm!
Vô Nhai Tử cười nói, sau đó đánh giá Viêm Hậu, nói:
- Không ngờ Viêm Hậu tiềm tu mấy chục vạn năm, chiến lực lại tăng nhanh như vậy, thật đáng mừng.
Viêm Hậu cũng không nói nhiều, chỉ cười cười nói:
- May mắn mà thôi!
Vô Nhai Tử đặt chén trà trong tay xuống, nghiêm mặt nói:
- Viêm Hậu, đối phó Hình Đế nắm chắc mấy phần?
Tinh thần Viêm Hậu chấn động, xem ra Vô Nhai Tử tâm động rồi? Lần này nàng không tỏ ra lấy lệ, nghiêm mặt nói:
- Năm thành.
Trong mắt Vô Nhai Tử lóe lên ánh sao, vội vàng nói:
- Thêm vào bần đạo thì sao?
Viêm Hậu trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói:
- Vậy hẳn có bảy thành, phía chúng ta tính ra có bốn người. Bốn đánh hai, tiền bối Vô Nhai Tử pháp lực cao cường, khả năng thắng hẳn sẽ tăng lên nhiều.
- Được!
Vô Nhai Tử đột nhiên đứng lên nói:
- Viêm Hậu, ngươi khai chiến với Hình Đế tính thêm phần của bần đạo, khi nào xác định khai chiến, thông tri ta một tiếng, bần đạo sẽ lập tức đến.
Già La ngừng cắn linh quả trong tay, có hơi hồ nghi nhìn Vô Nhai Tử. Viêm Hậu cũng không lập tức đáp ứng mà trầm giọng hỏi:
- Vô Nhai Tử tiền bối, ta muốn hỏi một chút… Tiền bối vì sao thay đổi chủ ý, đột nhiên muốn gia nhập chiến đấu? Người lúc trước không phải vẫn bảo trì trung lập sao?
Vô Nhai Tử khe khẽ thở dài nói:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nếu Viêm Hậu ngươi ngã xuống, Hình Đế khẳng định sẽ không buông tha cho bần đạo. Bần đạo cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể ra tay hàng ma, trả thế gian thế giới an bình.
Viêm Hậu và Già La liếc nhìn nhau, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng cười lạnh. Vô Nhai Tử nói là trung lập, kỳ thật là hèn nhát, chỉ là sợ chết.
Lúc trước các nàng tới xin giúp đỡ, Vô Nhai Tử trực tiếp cự tuyệt, nói thì ra vẻ đạo mạo, nói không muốn cuốn vào chiến tranh tranh cãi, hiện tại thấy phe này giết được hai Chủ Thần, có phần thắng nhất định, lập tức muốn gia nhập. Nếu Viêm Hậu nắm chắc không thắng, sợ là Vô Nhai Tử chờ đại chiến đến, sẽ trốn vô tung vô ảnh, tránh ở trong góc chờ đợi đại chiến chấm dứt?
Mặc kệ nói thế nào, nhiều Chủ Thần, đó là nhiều thêm chiến lực, nhiều thêm tỷ lệ thắng. Viêm Hậu và Già La đều khinh thường thái độ làm người của Vô Nhai Tử, nhưng vẫn hoan nghênh hắn gia nhập, Viêm Hậu cười nói:
- Có Vô Nhai Tử tiền bối gia nhập, chiến đấu lần này chúng ta nhất định có thể toàn thắng.
- Hưng, chúng sinh khổ, vong, chúng sinh càng khổ!
Vô Nhai Tử khe khẽ thở dài nói:
- Đại chiến Chủ Thần, đánh tới đánh lui, khổ nhất cuối cùng chỉ là sinh linh vạn giới. Chỉ hy vọng sớm bình định, để chúng sinh sớm ngày giải thoát.
- Đi thôi, tỷ tỷ!
Già La không nhìn nổi nữa, Vô Nhai Tử này thật ra vẻ, Viêm Hậu cười khổ, hành lễ với Vô Nhai Tử, nói:
- Vô Nhai Tử tiền bối chờ tin tức của ta, xác định sau khi khai chiến, ta sẽ truyền tin cho tiền bối, đến lúc đó, mời tiền bối đến trợ chiến.
- Được!
Vô Nhai Tử khẽ vuốt râu dài, nhìn Viêm Hậu và Già La rời đi, chờ sau khi Viêm Hậu và Già La rời đi, hắn lại nhắm mắt, ngồi xếp bằng, khôi phục bình tĩnh trên khán tinh đài.
Sau khi Viêm Hậu và Già La trở về, Viêm Hậu trầm tư hai ngày, nàng để Tinh Hoàng truyền lại tin tức ra ngoài, hẹn Hình Đế năm tháng sau đi Lục Trọng Thiên khai chiến, một trận chiến định sinh tử.
Sau khi Hình Đế thu được tin tức, để Cảnh Vương Trung Cảnh rút quân, đồng thời triệu tập tất cả đại viên mãn đi Lục Trọng Thiên.
Nhìn thấy đại quân rút lui, võ giả Thiên Loạn Tinh Vực đều như trút được gánh nặng. Võ giả bên này dường như đều bị dọa, rất nhiều võ giả không dám tiếp tục ở trong Thiên Loạn Tinh Vực, đều bỏ chạy, đi giới diện gần đó, đi Nhị Trọng Thiên, thậm chí còn bỏ chạy đi Nhất Trọng Thiên.
Rất nhiều võ giả cấp thấp không biết chuyện cụ thể đã xảy ra, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được, sắp có chuyện lớn phát sinh, còn là chuyện tình siêu cấp lớn. Nếu còn dám ở Thiên Loạn Tinh Vực, không cẩn thận sẽ bị liên lụy, thậm chí vạn kiếp bất phục.