Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 5156 - Chương 5142:Thần Chủ Mới

Bất Diệt Long Đế Chương 5142:Thần Chủ mới

Hắn quét thần niệm một lượt mới phát hiện toàn bộ thần dịch đã biến mất, Lục Ly hơi nhướng mày, liếc vào trong cơ thể, phát hiện trong cơ thể đã xuất hiện một viên thần đan, thế giới cực lớn kia vẫn còn ở trong thần đan này, hắn nhất thời yên tâm không ít.

- Hả?

Cùng lúc đó, khi Lục Ly xuất hiện trong vực sâu, Viêm Hậu đang chạy trốn ở Ngũ Trọng Thiên đột nhiên cảm thấy sâu trong linh hồn hơi rung động.

Hơi thở linh hồn của Lục Ly lúc trước đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ lại xuất hiện, Viêm Hậu từng lưu lại một đạo pháp ấn ở bên trong linh hồn Lục Ly, có thể cảm ứng rõ ràng sự tồn tại của hắn.

Tử Hề khẽ cau mày, phóng thích ra vài luồng công kích ngăn cản truy binh phía sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn Viêm Hậu nói:

- Viêm tỷ, Lục ca ca đã chết?

- Ngươi chưa cần quản vội!

Viêm Hậu không có thời gian giải thích thêm, con người nàng đảo vài vòng, bên trong linh hồn sáng lên từng luồng kim quang, nàng vận dụng bí pháp, phía bên Lục Ly vang lên tiếng truyền âm:

- Lục Ly, ngươi còn đang ở trong Thất Trọng Thiên?

Trong đầu Lục Ly đột nhiên vang lên một giọng nói khiến hắn giật nảy mình, sau khi nghe rõ là âm thanh của Viêm Hậu, hắn vội vàng khom người đáp lại.

- Đúng, đại nhân, ta vẫn còn ở Thất Trọng Thiên! Ngài cũng tới Thất Trọng Thiên sao?

- Không phải!

Viêm Hậu bên này gấp rút bay trốn, đồng thời vận dụng đại thần thông truyền âm nói:

- Lục Ly, ta không còn nhiều thời gian, người đừng nhiều lời mà cố nghe cho rõ. Đại chiến Chủ Thần đã bắt đầu, Già La đã chết trận, chúng ta e rằng cũng sẽ bỏ mạng. Ngươi đừng có ngu ngốc đến đây làm vật hi sinh vô nghĩa, chúng ta sẽ chết đã đám. Dường như Hình Đế không quá để ý đến ngươi, ngươi tìm một chỗ chăm chỉ tiềm tu.

Viêm Hậu truyền âm đến nói rất nhiều lời, về sau Lục Ly không nghe lọt câu nào, trong đầu chỉ dừng lại ở một câu các nàng sẽ bị giết chết.

Hắn phóng thẳng ra bên ngoài theo bản năng, một lần phóng đi này khiến hắn bị dọa run người, trong một cái chớp mắt hắn đã xông vào trong hư không, hơn nữa không biết đã đã xông được bao xa, bằng mắt của hắn cũng nhìn thấy rõ ràng đống phế tích bên dưới Hỗn Nguyên Giới!

- Chuyện này... Tốc độ!

Viêm Hậu vẫn đang truyền âm dặn dò nhưng Lục Ly hoàn toàn không để ý, trong mắt hắn tràn đầy vẻ chấn động.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện- hắn hiện giờ không có bất kỳ nguyên lực nào, hay nói cách khác chỉ dựa vào tốc độ của thân thể, trong một hồi hắn có thể ngang qua ức vạn dặm hư không? Chuyện này... có thật không phải nằm mơ không?

Lời truyền âm dặn dò của Viêm Hậu vẫn văng vẳng trong đầu, chứng minh Lục Ly không nằm mơ. Hắn hơi sửng sốt, sau đó cơ thể lóe sáng, lần này hắn không khống chế tốt liền đâm trúng đống phế tích bên trong Hỗn Nguyên Giới, khiến mặt đất bị va chạm thành một hố sâu.

Rầm!

Lục Ly đâm xuống lòng đất lập tức cuộn người lại, hắn dừng lại một lát, sau đó cơ thể lại lóe sáng bay ra ngoài hư không ức vạn dặm. Lần này hắn nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Giới bên dưới, trông thấy phế tích Hỗn Nguyên Giới dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

- Tốc độ này...

Lục Ly cũng bị chính mình dọa sợ, hắn đưa tay sờ lên thân thể kỳ dị, trong mắt toàn vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Bên trong thân thể này hắn không có một tia nguyên lực, vậy thì đây hoàn toàn dựa vào tốc độ của thân thể. Tốc độ này sợ rằng còn nhanh hơn cả Viêm Hậu? Chẳng lẽ hắn thực sự đột phá Chủ Thần?

- Không đúng! Vẫn chưa đột phá!

Lục Ly lắc đầu, hắn còn không có Chủ Thần mệnh cách, lấy đâu ra đột phá Chủ Thần. Mặt khác nếu đột phá Chủ Thần thì thiên địa sẽ có dị biến, hắn cảm thấy bản thân không thể đột phá Chủ Thần. Lục Ly hồ nghi nhìn lên cánh tay mình, suy nghĩ xong liền đánh vào hư không một quyền.

Xẹt xẹt!

Vừa đánh ra một quyền, toàn bộ lực thiên địa từ bốn phương tám hướng đột nhiên bị tác động, sau đó Lục Ly phát hiện bầu trời phía trước rung động kịch liệt. Không những rung động mà còn đổ nát từng mảnh, Lục Ly giật mình cơ thể mau chóng lùi về sau, chỉ sợ sẽ bị lực không gian vặn vẹo cắn chết.

Rầm rập rầm rập!

Không gian nơi Lục Ly vừa đánh đang đổ nát từng mảng lan về phía trước, sụp đổ mất mấy vạn dặm mới ngừng lại. Lục Ly quét thần niệm qua không khỏi giật mình, rốt cuộc thân thể này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có sức mạnh khủng bố như vậy?

Nếu cú đấm này nện ở giữa giới diện thì e rằng nguyên một giới cũng dễ dàng bị phá nát? Vừa nãy hắn còn lập tức thu tay về, nếu như toàn lực đánh ra thì có thể khiến không gian đổ nát mấy trăm vạn dặm không?

- Lục Ly, ngươi có nghe ta nói không?

Viêm Hậu bên kia lại truyền âm đến khiến Lục Ly bừng tỉnh, Lục Ly vội vàng đáp lại trong linh hồn:

- Đại nhân, ta đang nghe, các người đang ở đâu?

- Ngươi chớ xen vào chuyện chúng ta đang ở đâu!

Viêm Hậu thấy hơi bực mình, vội vàng truyền âm tiếp.

- Chuyện vừa nãy ta dặn dò ngươi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Lục Ly nhớ được cái lông, hắn cũng không nhớ lại mà tiếp tục truyền âm hỏi:

- Đại nhân, các người đang ở đâu? Mau nói cho ta biết!

- Ngươi định làm gì?

Viêm Hậu đã bắt đầu nổi giận, bản thân nàng đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng cấp bách, đã phân tâm bàn giao cho Lục Ly, nói được nửa ngày mới phát hiện Lục Ly không lọt tai được câu nào?

Lục Ly phát hiện Viêm Hậu lại tiếp tục cằn nhằn truyền âm đến, nội tâm hắn hơi động, không nghe lời Viêm Hậu truyền đến mà nhắm mắt đứng trong hư không.

Vào lúc này hắn có một cảm giác, có lẽ hắn có thể thông qua truyền âm, thông qua mối liên hệ cảm ứng với Viêm Hậu mà tìm được sự tồn tại của nàng?

Hắn nhắm mắt tĩnh tâm cảm ứng, hắn cảm thấy toàn bộ thiên địa đang có một sức mạnh vô hình, hắn dường như có thể mượn nhờ loại sức mạnh vô hình này? Đó là một cảm giác hết sức vi diệu, không nói rõ được cũng không miêu tả được, trong nháy mắt hắn có cảm giác bản thân có thể hòa cùng một thể với toàn bộ thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment