Vụt vụt!
Luồng sáng do năng lượng kỳ dị biến thành bắn đi, Lục Ly bay sát bên cạnh, hắn duỗi tay thử nghiệm, sau khi cánh tay chạm vào luồng ánh sáng, trong lòng mừng rỡ.
Năng lượng mạnh mẽ chạm vào tay nhưng cơ thể hắn chỉ hơi run rẩy, cánh tay kia không bị tổn thương, trái lại năng lượng kia bị phân tán.
- Thật mạnh!
Lúc trước Lục Ly đã từng gặp phải năng lượng này, đây là một năng lượng vô cùng bá đạo. Hắn trượt người qua, vọt vào trong luồng sáng, vô số năng lượng xông đến nhưng không thể tổn thương đến Lục Ly. Năng lượng đánh vào người hắn như đánh vào khối hàn thiết ức vạn năm, sau đó bị bắn sang hai bên.
- Hay!
Lục Ly hoàn toàn yên tâm, thân thể này mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cụ thể mạnh hơn bao nhiêu thì hắn không chắc, bởi lẽ hắn không thể kiểm tra. Mặt hắn lộ ra vẻ kích động, đồng thời cũng là vô cùng nghi hoặc.
Với bất kỳ võ giả nào, sức chiến đấu đều biểu hiện qua ba phương diện- công kích, phòng ngự, tốc độ. Bất kỳ thần thông nào đều quy nạp ba phương diện này, chỉ cần người mạnh ở một phương diện thì ngươi chính là cường giả. Nếu cả ba phương diện đều rất mạnh thì chính là siêu cường giả.
Với bất kỳ thần thông nào, không nói đến mượn lực thiên địa hoặc mượn bất kỳ sức mạnh nào hay dùng độc, công kích linh hồn,.. chỉ cần phòng ngự của ngươi đủ mạnh thì vẫn có thể chống đỡ, là vô địch. Hơn nữa nếu công kích của người đủ sắc bén thì ai quan tâm ngươi dùng cách gì? Chỉ cần khiến kẻ địch e ngại, tốc độ đương nhiên không quan trọng, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì không kẻ nào công kích được ngươi...
Điều khiến Lục Ly ngờ vực chính là rốt cuộc thần tinh ở thế giới bên trong cơ thể hắn là thứ gì? Ban đầu hắn còn tưởng là Thế Giới Chi Lực, về sau cảm thấy không phải. Thứ này tồn tại ở dạng nửa lỏng nửa rắn, khác biệt với Thế Giới Chi Lực. Trong này còn ẩn chứa nguồn năng lượng khiến hắn cảm thấy mạnh mẽ hơn Thế Giới Chi Lực.
- Năng lượng...
Đang phi hành Lục Ly đột nhiên nhớ đến một chuyện. Lúc trước hắn công kích đều nhờ vào thân thể và man lực. Bên trong thân thể này lại ấn giấu sức mạnh kinh khủng, nếu đánh ra sức mạnh này thì lực công kích sẽ khủng bố mức nào? Lục Ly không thể tính hết được.
Hiện giờ hắn cũng không có thời gian thử nghiệm, mạng người quan trọng, hắn buộc phải bay bằng tốc độ nhanh nhất.
...
Bên kia vừa bắt đầu chiến đấu, Tiểu Bạch lại giống một con nghé mới sinh, phóng thẳng đến phía Hình Đế. Viêm Hậu cùng Tử Hề giật mình, vội vàng phóng theo, bằng không sợ rằng Tiểu Bạch chết lúc nào không biết.
Tiểu Bạch không có khái niệm gì về Chủ Thần, tính cách hắn vẫn đơn thuần như trước, cảm thấy Thôn Thiên Thú là tiên thú mạnh nhất trên đời, có thể đánh bay những kẻ cùng cấp. Hắn đã đột phá Chủ Thần, còn sợ đám Chủ Thần khác sao?
Trong tay hắn xuất hiện chiến đao, đây là chí tôn thần binh năm đó Đông Cảnh Chi Vương để lại cho hắn. Tiểu Bạch điều tập Thế Giới Chi Lực bổ xuống Hình Đế.
- Ha ha!
Hình Đế thấy cảnh này không nhịn được bật cười, con tiểu Thôn Thiên Thú này quả là ngông cuồng tự đại. Vừa mới đột phá Chủ Thần đã tưởng bản thân là đệ nhất thiên hạ? Đối mặt với ba Chủ Thần bọn hắn còn dám ngang tàng thả công kích như vậy?
Vụt!
Hình Đế hóa thành hư ảnh, trong nháy mặt xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch, giữa hai tay hắn xuất hiện khói đen, từng dây leo màu đen hiện lên, bắn đến. Tiểu Bạch căn bản phản ứng không kịp, bị dây leo trói chặt.
- Ha ha!
Hình Đế bật cười, trong tay xuất hiện sát khí cùng Thế Giới Chi Lực, hắn định ngưng tụ một chưởng đánh chết Tiểu Bạch.
Cũng may Viêm Hậu cùng Tử Hề vọt đến, một biển lửa phủ đến bao quanh ức vạn dặm. Viêm Hậu vị thương rất nghiêm trọng, lúc này vì Tiểu Bạch mà không do dự thả ra Hỏa Nguyên Thiên Trận. Hình Đế thấy vậy thu tay lại, công kích về phía Viêm Hậu.
- Khà khà!
Diệu Đế nhắm vào Tử Hề đứng sau Viêm Hậu, Vô Nhai Tử lại phóng về phía Tiểu Bạch đang bị hắc khí quấn quanh. Ba địch ba, phía bên Hình Đế chiếm được ưu thế, Viên Hậu không chạy trốn nữa, không bằng dừng lại ở nơi này.
Rầm rầm rầm!
Cuộc chiến bùng nổ, Tiểu Bạch bị Vô Nhai Tử bổ một đao bay ra ngoài, hắn bị dây leo quấn chặt không thể di động, chỉ có thể chống đỡ một đao kia. Sức chiến đấu của Vô Nhai Tử không quá mạnh, nhưng dù sao cũng là lão quái vật sống được nhiều năm, một đao kia đánh bay Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch!
Viêm Hậu lo lắng trong lòng, vội vàng triệu tập hỏa vân chặn lại truy sát của Vô Nhai Tử. Nàng nhìn lướt qua thấy Chủ Thần mệnh cách của Tiểu Bạch bị nứt, một đao đã bị trọng thương...
Tử Hề cảm thấy nghẹn lời, may mắn thân thể của Tiểu Bạch rất mạnh, sức phòng ngự của Thôn Thiên Thú rất biến thái, đột phá Chủ Thần trải qua lễ rửa tội của Thế Giới Chi Lực, thân thể càng trở nên mạnh mẽ hơn. Con tiểu Thôn Thiên Thú vừa mới đột phá Chủ Thần này mới ra tay đã suýt bị đánh tan Chủ Thần mệnh cách.
- Ha ha ha!
Hình Đế cùng Diệu Đế cười ha hả, vẻ mặt bỡn cợt, Tiểu Bạch bên kia cơ thể khôi phục nhanh chóng, sắc mặt trắng xám, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Hắn giận tím mắt, điều hắn bận tâm không phải mình bị thương, mà là mất hết mặt mũi, vừa nãy hắn còn nói lấy một địch ba.
Hắn mau chóng phóng về phía Vô Nhai Tử, ở giữ không trung biến về bản thể, sau đó trên đầu xuất hiện một hư ảnh. Bên trong hư ảnh này lấp lánh ánh sáng của Thế Giới Chi Lực, một luồng hơi thở cuồn cuộn ngột ngạt từ hư ảnh tỏa ra ngoài, bụng hư ảnh bành trướng, sau đó phun ra một luồng khí lưu, lúc sau đã bao phủ lấy Vô Nhai Tử.
Vô Nhai Tử tiềm ẩn đã nhiều năm, hoàn toàn không biết về Thôn Thiên Thú, trong lòng hắn nghĩ một kẻ vừa mới đột phá tiểu Chủ Thần có gì đáng sợ?
Đến khi luồng khí lưu kia bao phủ lấy hắn, hắn mới bừng tỉnh, cảm nhận sâu trong linh hồn truyền đến hơi thở trí mạng, lập tức hét lên: “Hình Đế, Diệu Đế, mau chóng cứu ta!”
Hư ảnh mà Tiểu Bạch thả ra càng lớn, mở rộng ra xung quanh nghìn dặm, bên trong hư ảnh này tỏa ra một luồng hơi thở khiến người khác run sợ. Sau khi hư ảnh xuất hiện, sắc mặt Hình Đế vô cùng nghiêm trọng, Diệu Đế hơi tái mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.