Lần này Lục Toan Lục Nghê theo Lục Chính Đàn đi ra, bên ngoài đều lấy quy cách hoàng trưởng tôn Lục gia tiếp đãi hai người, vô số tiểu thư đại gia tộc đều hận không thể bò lên giường hầu hạ bọn hắn.
Bao gồm cả Lục Chính Đàn, trước kia hắn một mực đứng ở sau lưng Lục Chính Dương, tất cả mọi người đều vây quanh Lục Chính Dương, không ai để ý hắn lấy một lần. Mặc dù thực lực hắn đúng là không yếu thua Lục Chính Dương bao nhiêu, nhưng tộc Vương chính là tộc Vương, thứ tộc Vương đại diện không phải bản thân, mà là toàn bộ Lục gia!
Bởi thế ..
Những mâu thuẫn này thật ra không thể điều hòa, hôm nay ý của Lục Chính Đàn đã hết sức rõ ràng. Chính là cố ý gõ đánh Lục Ly, đồng thời thắng được nhân tâm, uy hiếp quần hùng, nói cho tất cả trưởng lão, giờ đang là thời điểm Lục Chính Đàn hắn làm chủ, nếu đứng sai đội, tự gánh lấy hậu quả.
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ đắng chát, nếu hai người tiếp tục thân cận Lục Ly, sợ rằng sẽ phải bị Lục Chính Đàn chèn ép, không chừng sau này còn mất đi vị trí trưởng lão.
- Ai, nếu tộc Vương có thể tỉnh lại, hết thảy đều có thể cải biến, đáng tiếc!
Trong lòng Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, thời gian mười năm, cách cục Lục gia đã yên ắng biến hóa, Lục gia đã cải triều hoán đại.
Trừ phi Lục Chính Dương tỉnh lại, bằng không dù Lục Nhân Hoàng có trở về đều không thay đổi được gì, càng đừng nói chỉ dựa vào Lục Ly.
Đúng vậy!
Lời đồn Lục Phi Tuyết nghe được không sai, Lục Chính Dương quả thực đã tới Thánh Tiên đại địa, còn bị thương nặng, trúng phải một loại vu độc vô cùng khủng bố.
Hắn đã ngủ say suốt mười năm, vô số trưởng lão Lục gia, thậm chí bao gồm cả Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão, trong lòng kỳ thực đã tuyệt vọng.
Lục gia nghĩ tới vô số cách, vận dụng vô số thiên tài địa bảo, lại đều không có chút hiệu quả nào. Lấy thực lực Lục Chính Dương mà mười năm vẫn chưa tỉnh lại được, như vậy khả năng đời này hắn có thể sẽ không tỉnh lại nữa...
Lục Ly không biết tình huống ở sau đó, mà có biết hắn cũng không để ý.
Từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh, người ta nể mặt hắn, hắn tự nhiên cũng nể mặt người ta. Người khác có ân với hắn, hắn đền trả gấp mười. Nếu có người muốn đối phó hắn, hắn nhất định lấy máu trả máu.
Trước đó hắn lo lắng Lục Phi Tuyết, kết quả nhịn suốt buổi chiều, trời tối rồi mà Lục Chính Đàn vẫn không ngó ngàng tới. Hắn có thể cảm giác được đây là Lục Chính Đàn đang cố ý làm nhục hắn, hoặc là mượn làm nhục hắn để lập uy, hoặc cũng có thể muốn chờ hắn nổi giận để gây sự.
Hắn không phải người không có tính tình, lúc này đã không quản được nhiều như vậy, trực tiếp về lại Đằng Long Các, Lục Chính Đàn muốn tìm phiền phức hắn cũng nhận.
Đương nhiên, hắn trở về Đằng Long Các lại giả bộ điềm nhiên như không việc gì. Lục Phi Tuyết hỏi thăm tình hình, hắn chỉ nói hôm nay Lục Chính Đàn quá bận rộn, không có thời gian gặp hắn, để hắn trước đi về tu luyện.
Về lại phòng, Lục Ly ào ào ngủ say, chẳng quan tâm gì sất, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy bồi Lục Phi Tuyết ăn sáng, sau đó lại trở về phòng tu luyện.
Hắn vốn định bế quan, đợi Lục Chính Đàn tìm hẵng lại đi ra, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn. Kết quả sau đó lại khiến hắn rất kinh ngạc... không ngờ Lục Chính Đàn lại không phái người tới, hơn nữa nguyên suốt ba ngày tiếp sau đều gió êm sóng lặng, Lục Toan Lục Nghê cũng không tìm đến gây sự.
Lục Ly xuất quan, cẩn thận hỏi dò binh sĩ bên ngoài, xác định không có bất kỳ người nào đến tìm. Hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, suy nghĩ một lát, lại trở về bế quan.
Gần đây tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, cảm giác huyết nguyên dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn. Tốc độ tu luyện như thế khiến hắn rất là hưng phấn và trân quý, hận không thể một ngày tu luyện mười hai canh giờ.
Mấy ngày sau đó, không chỉ Lục Ly Lục Phi Tuyết, ngay cả Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều nghi hoặc không hiểu. Không chỉ Lục Chính Đàn không tiếp tục tìm Lục Ly, ngay cả hai người Lục Toan Lục Nghê thích gây chuyện nhất đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Toan Lục Nghê là công tử đỉnh cấp nhất tại Lục gia, ngay cả Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không sánh bằng. Bình thường ở Lục gia và Thần Khải Thành, hai huynh đệ bọn họ đều mắt cao hơn đỉnh, kiêu căng khinh người, không lý nào lại dễ dàng bỏ qua người khiêu hấn địa vị bọn hắn như Lục Ly.
Sau khi trở về, hai người liền lập tức bế quan, hơn nữa còn tiến vào phòng tu luyện đỉnh cấp trong gia tộc, tựa hồ chuyến đi ra ngoài này hai người thu hoạch không ít, hận không thể lập tức đề thăng thực lực.
Hai người không gây chuyện, rất nhiều người trong gia tộc đều yên tâm, Lục Ly cũng đang bế quan, sẽ không xảy ra xung đột. Lục Chính Đàn ở lại Thần Khải Sơn mấy ngày lại đi ra, chẳng qua lần này là ra ngoài tuần tra sản nghiệp gia tộc, hắn đi vắng thời gian dài như vậy, sau khi trở về nhất định phải tuần tra một phen, điều này rất bình thường.
Thần Khải Thành trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Ly tu luyện mấy ngày liền triệt để vứt chuyện kia sang một bên, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tâm sự với Lục Phi Tuyết, thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.
Nửa tháng qua đi.
Đám người Bát trưởng lão dần yên tâm, xem ra Lục Chính Đàn dặn dò khiến bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Lục Toan Lục Nghê không dám sinh sự, kết quả như thế đối với đám người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão là điều không gì tốt bằng.
Người Lam Sư Phủ hẳn là đã đến Thanh Châu, chỉ cần đón về Lục Linh, liền có thể xác định thân phận Lục Ly, đồng thời có khả năng biết được hành tung Lục Nhân Hoàng.
Tuy nhiên...
Đám người Bát trưởng lão cũng rất rõ ràng, dù Lục Nhân Hoàng trở về hẳn đều không thay đổi được gì. Song bọn hắn vẫn có chút mong đợi đối với vị thiếu tộc trưởng thiên tư tuyệt thế kia, hai mươi năm đi qua, vạn nhất Lục Nhân Hoàng đột phá Địa Tiên thì sao?
Mười tám ngày sau, hừng đông, Lục Ly mở mắt ra, trong mắt toàn là vẻ hưng phấn như trút được gánh nặng.