Nếu bọn hắn mở miệng xin tha, phía trưởng lão Ngoại đường thậm chí sẽ hàn tâm.
Lục Phong Hỏa để chúng nhân phát biểu ý kiến, lại không người nào mở miệng, mặc dù rất nhiều trưởng lão Ngoại đường đều rất tức giận. Nhưng đây dù sao cũng là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn Lục Chính Dương. Vạn nhất Lục Chính Dương tỉnh lại, ai mà mở miệng lúc này, khẳng định tất sẽ bị thanh toán.
Lục Phong Hỏa thấy không người nói chuyện, lập tức quay mắt nhìn về phía Thập trưởng lão nói:
- Thiên Hà, ngươi chủ quản hình luật, việc này theo tộc quy gia tộc thì xử lý thế nào?
Thập trưởng lão Lục Thiên Hà mặt đen lên đứng dậy nói:
- Dựa theo hình luật gia tộc, tộc trạng của hai người đều hẳn nên xử tử. Chẳng qua dù sao thân phận Lục Phi Tuyết và Lục Ly đều có chút đặc thù, ta cảm thấy lưu vong Thiên Ma Đảo, vĩnh viễn không triệu hồi là hợp lý hơn cả.
- Thiên Ma Đảo?
Sắc mặt Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão đại biến, ba người sợ nhất chính là lưu vong Thiên Ma Đảo. Dù có phải cầm tù Lục Ly và Lục Phi Tuyết ngay trong đại lao cả đời cũng tốt, dù sao Lục Nhân Hoàng lúc nào cũng có thể trở về.
Thiên Ma Đảo là nơi Lục gia chuyên dùng để lưu vong tội nhân, đó là một tuyệt địa vô cùng nguy hiểm. Đừng nói với chút thực lực ấy của hai người, ngay là Nhân Hoàng một khi tiến vào đều rất khó đi ra, hai người mà vào thì chỉ có nước chôn xương trong đó.
Lục Phong Hỏa khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn sang đám trưởng lão Ngoại đường hỏi:
- Ý chư vị thì sao? Cứ phát biểu thoải mái ý.
Phong trưởng lão đứng lên nói:
- Việc này dính tới phía Ngoại đường, lão phu không tiện lên tiếng, toàn bằng chư vị trưởng lão định đoạt.
Rất nhiều trưởng lão Ngoại đường dồn dập đứng dậy phụ họa, lấy cớ đều là bọn hắn là Ngoại đường, không thể xen vào việc nhà Lục gia, để mặc đám người Lục Phong Hỏa tự quyết định.
Sắc mặt Bát trưởng lão càng lúc càng khó coi, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Hắn đã tìm người đi mời Thái Thượng trưởng lão, việc này bọn hắn không cách nào ngăn trở, chỉ có Thái Thượng trưởng lão ra mặt mới có thể nghịch chuyển.
- Đã như vậy!
Lục Phong Hỏa làm việc rất quyết đoán, hắn vung tay lên quát khẽ nói:
- Gia chủ không ở đây, dựa theo lệ cũ, đại sự chúng ta chỉ có thể biểu quyết. Toàn bộ chín trưởng lão nhấc tay biểu quyết, ta cho rằng Lục Ly Lục Phi Tuyết có tội, lưu vong Thiên Ma Đảo, vĩnh viễn không triệu hồi.
Lục Liên Thiên gật đầu nói:
- Ta tán thành!
- Tán thành!
- Tán thành!
Rất nhanh Lục trưởng lão và Thập trưởng lão liền mở miệng, đã bốn phiếu, chỉ cần thêm một phiếu nửa liền quá bán.
Thất trưởng lão thoáng ngừng một lát, cuối cùng khe khẽ thở dài nói:
- Ta bỏ quyền
Cửu trưởng lão cũng lắc đầu nói:
- Ta cũng bỏ quyền.
Tổng cộng chín phiếu, bốn phiếu đồng ý, hai phiếu bỏ quyền, Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão có phản đối cũng vô ích.
Lục Phong Hỏa vỗ tay lên bàn, hét lớn:
- Vậy cứ quyết định thế đi, năm ngày sau Lục Ly Lục Phi Tuyết và hai tên gia tướng đều bị đưa đi lưu vong Thiên Ma đảo, Thiên Hà, sáng mai ngươi dán thông báo thông cáo toàn thành.
- Xong rồi!
Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão liếc nhau, ánh mắt ai nấy đều ảm đạm. Trưởng Lão Đường đã thông qua quyết nghị, việc này đã thành định cục, dù Thái Thượng trưởng lão ra mặt đều không xoay chuyển được
Tộc quy Lục gia ghi rõ, quyết nghị của Trưởng Lão Đường nhất định phải được chấp hành, dù là tộc trưởng đều không được sửa đổi, thậm chí Trưởng Lão Đường còn có quyền bãi miễn tộc trưởng!
Với bất kỳ gia tộc nào, đại đường hội Trưởng Lão Đường đều là quyết nghị tối cao của gia tộc
Đương nhiên dưới tình huống bình thường, mỗi tộc trưởng đều có được quyền khống chế tuyệt đối với Trưởng Lão Đường, bởi thế về cơ bản là do một mình tộc trưởng định đoạt.
Một tên tộc trường anh minh thần võ có thể dẫn dắt gia tộc phát triển cường đại, thường thường cũng là một trong mấy người mạnh nhất gia tộc. Nhưng cũng có một vài tình huống đặc thù, tộc trưởng là kẻ ngu, hoặc là mãnh phu chỉ có mỗi vũ lực đơn thuần.
Bởi thế...
Ở một vài thời điểm đặc biệt, đại đường hội Trưởng Lão Đuòng có thể cứu vãn gia tộc ở thời khắc then chốt, tránh cho gia tộc đi theo phương hướng sai lầm của tộc trưởng, dẫn đến chỗ hủy diệt.
Gia tộc không phải của riêng một người nào!
Gia tộc ở Thần Châu đại địa đều chia làm Nội đường, Ngoại đường, Khách Đường. Nội đường là lực lượng trung kiên của gia tộc, nhưng lực lượng Ngoại đường cũng không thể xem thường, rất nhiều cường giả Ngoại đường không kém gì Nội đường, thậm chí cường giả Ngoại đường còn nhiều hơn Nội đường.
Mọi người cùng đi theo gia tộc kiếm ăn, nếu gia tộc này hủy diệt, người Ngoại đường cũng theo đó nhà tan cửa nát.
Điều này tương tự như một tên tộc trưởng gia tộc tứ phẩm, khăng khăng lại muốn khai chiến với gia tộc bát phẩm. Một khi xuất hiện loại tình huống như thế, gia tộc rất có thể sẽ tổ chức đại đường hội, tộc trưởng cũng có thể sẽ bị bãi miễn, mọi người không thể đi theo với một thằng ngu để phải chịu chết được!
Bởi thế quyết nghị từ đại đường hội Trưởng Lão Đường thường thường đều là quyết nghị tối cao của gia tộc.
Sau khi quyết nghị này được đưa ra, rạng sáng ngày thứ hai, Thập trưởng lão Lục Thiên Hà liền phái người dán thiếp bảng cáo thị, thông cáo toàn thành. Sự tình bỗng chốc truyền khắp Thần Khải Thành, ngàn vạn con dân trong thành ồ lên xôn xao.
Lưu vong Thiên Ma đảo, vĩnh viễn không triệu hồi!
Đây căn bản bằng với phán định tử hình, Thiên Ma Đảo là tuyệt địa tiếng tăm lừng lẫy ở đông bộ Trung Châu, tiến vào gần như không ra được. Trong lịch sử Lục gia Nội đường Ngoại đường chí ít đã có mấy vạn con em bị lưu vong lên đảo, cuối cùng chỉ có ba người đi ra..
Con gái và cháu đích tôn Lục Chính Dương...
Rất nhiều người không khỏi thổn thức, gia tộc quyết định nhanh như vậy, còn là quyết nghị tới từ đại đường hội, đúng là quá tàn nhẫn, căn bản không cho bất kỳ đường lùi nào.
Chẳng qua không ít người đều có chút nghi hoặc, nếu đã quyết định rồi, vì sao phải đợi năm ngày sau mới đưa đi Thiên Ma Đảo? Theo lý mà nói nhiều nhất chỉ khoảng hai ba ngày liền sẽ đưa đi, chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ? Hoặc là sự tình còn có khả năng xoay chuyển?