Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 545 - Chương 545: Da Lông Áo Nghĩa

Bất Diệt Long Đế Chương 545: Da lông áo nghĩa

Trên mặt đám ngư dân chất đầy vẻ hoảng sợ, đợi lên hẳn phi thuyền thiết giáp mới phần nào an tâm, ai nấy đều quỳ rạp trên sàn dập đầu bái tạ.

Minh Vũ thần tình lãnh khốc, không nói gì, mặc cho đám ngư dân ngồi trên boong thuyền, Vũ Hóa Thần tiếp tục điều khiển phi thuyền thiết giáp bay vào bờ.

Gió quá lớn, Lục Phi Tuyết về lại trong khoang thuyền, Minh Vũ thấy Lục Ly vẫn một mình đứng lẳng lặng trên boong, không khỏi nhíu mày đi qua nhìn một cái, lại thấy ánh mắt Lục Ly có chút mông lung, tựa hồ đang tự hỏi điều gì?

Minh Vũ không dám ngắt đứt mạch trầm tư của Lục Ly, cứ thế an tĩnh đứng bên cạnh thủ hộ. Phi thuyền thiếp giáp cấp tốc phá không bay đi, Lục Ly lại chưa từng phát giác, cứ ngây người đứng ở đó.

Chỗ này đã cách lục địa không xa, chỉ mấy nén hương liền tới được bờ, Minh Vũ mang từng người bay xuống, đợi đưa đi xong hết thảy ngư dân mới quay trở lại bên người Lục Ly.

Oanh

Đúng lúc này, phía chân trời vang lên tiếng kinh lôi, một đạo lôi điện như Bạch Long gầm gào cắt vỡ trời đêm, bắn vào trong hải vực.

Lục Ly bị tiếng nổ thức tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là lập tức nhìn về nơi xa, lại đã không thấy bóng dáng vòi rồng đâu.

Hắn rất là ảo não nói:

- Tiếng sấm kia tới quá không đúng lúc, Vũ Hóa Thần, lập tức điều khiển phi thuyền thiết giáp tới chỗ vòi rồng, hình như ta có điều cảm ngộ!

Có điều cảm ngộ?

Vũ Hóa Thần không khỏi có chút mơ hồ, ở trong vòi rồng thì có thể cảm ngộ được gì? Minh Vũ lại như có điều trầm tư, vừa rồi ánh mắt Lục Ly rất mông lung, rõ ràng là trong lòng bị thứ gì đó xúc động, dù không biết rốt cục Lục Ly cảm ngộ được gì, nhưng chỉ cần có cảm ngộ, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Minh Vũ đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần, phi thuyền thiết giáp lập tức quay đầu phản hồi đường cũ, lần nữa tiếp cận vòi rồng.

Rất nhanh đã tới trên biển, lúc này trời lại bắt đầu đổ mưa. Tiếp đó mưa càng lúc càng lớn, Vũ Hóa Thần vốn định mở ra cấm chế hộ tráo, Lục Ly lại khoát tay, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lập tức không dám có bất kỳ dị động nào.

Cuồng phong tứ ngược, mưa rơi như trút nước, bầu trời giăng đầy sấm chớp, như từng con rắn lớn màu trắng dữ tợn xé rách màn đêm. Nơi xa một vòi rồng như Hắc Long cuộn lên nước biển đầy trời, dao động trái phải, khuấy động phong vân.

Mưa càng thêm dữ dội, tưới ướt cả người Lục Ly, hắn lại hồn nhiên không biết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòi rồng, quát khẽ nói:

- Lại gần thêm chút nữa!

- Cái này...

Vũ Hóa Thần nhướng mày, vòi rồng kia rất cuồng bạo, nếu bị cuốn đi vào, lập tức sẽ bị lực lượng cường đại xé rách. Bọn hắn hẳn là có thể trốn ra được, nhưng thực lực Lục Ly hơi thấp chút, một khi bị cuốn vào, sợ rằng sẽ chịu không được.

Thấy Vũ Hóa Thần không nhúc nhích, Lục Ly mắt lạnh quét tới, quát khẽ nói:

- Vũ Hóa Thần, sau này nghe được mệnh lệnh từ ta, nếu ngươi có nửa điểm chần chờ, lập tức cút ngay cho ta, ta không cần ngươi đi theo.

- Vâng!

Vũ Hóa Thần bị Lục Ly nhìn đến độ trong lòng run lên, vội vàng điều khiển phi thuyền thiết giáp chậm rãi áp sát lại gần.

Ba ba ba

Rầm rầm rầm

Nước mưa đánh lên phi thuyền thiết giáp, phát ra tiếng vang lanh lảnh, phía dưới sóng cả ngất trời hung hăng vỗ đánh, cũng phát ra tiếng rền vang chói tai.

Trăm dặm, năm mươi dặm, ba mươi dặm!

Tùy theo khoảng cách đến vòi rồng càng lúc càng thu hẹp, gió càng lúc càng lớn, ba người bị thổi cho thân hình lung lay. Vũ Hóa Thần điều khiển bay càng chậm, chỉ là Lục Ly không hạ lệnh dừng lại, hắn đành phải cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.

Ông

Đột nhiên, bụng dưới Lục Ly sáng lên, một chiếc Mệnh Luân màu bạc hiện ra, hắn tung người nhảy vọt lên Mệnh Luân, phá không mà đi.

- Thiếu chủ!

Vũ Hóa Thần bị hù cho vội kinh hô một tiếng, Minh Vũ kéo hắn lại, nhìn vào Lục Ly đang phi hành trong mưa to gió lớn nói:

- Đừng quấy rầy hắn, hắn có thể đã cảm ngộ được một tia da lông của áo nghĩa. Thiếu chủ sẽ không ngu xuẩn đến mức áp sát trung tâm vòi rồng, ngươi ở đây quan sát, ta đuổi theo nhìn xem sao.

- Da lông của áo nghĩa?

Trong lòng Vũ Hóa Thần khẽ chấn, nếu có thể cảm ngộ được một tia da lông của áo nghĩa, như vậy khả năng liền có thể cảm ngộ ra được áo nghĩa. Áo nghĩa, đấy chính là lực lượng mạnh nhất trong thiên địa, Lục Ly mới là Mệnh Luân Cảnh đã có thể cảm ngộ áo nghĩa?

Hưu

Lục Ly khống chế Mệnh Luân tiến lên trong bão tố, tốc độ hắn rất nhanh, chẳng qua còn không ngu đến mức đi tới gần vòi rồng. Hắn cứ thế di chuyển vòng quanh bên ngoài vòi rồng, cách vòi rồng chừng hai ba mươi dặm, như thế liền sẽ không xảy ra chuyện.

Rầm rầm rầm.

Trên chín tầng trời sấm vang chớp giật, thân ảnh Lục Ly lúc sáng lúc tối, tựa như một con hải âu phi hành trong mưa gió bão bùng, tốc độ hắn đạt đến cực hạn, con Thần Long trên Mệnh Luân màu bạc dưới chân khoái tốc du tẩu, nhìn quỷ dị phi thường.

Minh Vũ yên ắng đuổi theo Lục Ly, từ đầu đến cuối luôn bảo trì cự ly ngàn mét, miễn cho quấy nhiễu Lục Ly.

Nửa canh giờ, một canh giờ, ba canh giờ!

Lục Ly còn đang phi hành vây quanh vòi rồng, tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mưa trên bầu trời vẫn chưa ngừng, sóng cả phía dưới cũng đang rất mãnh liệt.

Bốn canh giờ, sáu canh giờ!

Sắc trời sáng dần, vòi rồng đã tán đi, bão tố dần dần ngừng lại. Lục Ly phi hành suốt một đêm, toàn thân sớm đã ướt đẫm, hắn nhíu mày, điều khiển Mệnh Luân lơ lửng giữa không trung, sâu trong đôi mắt toàn là ảo não.

Dừng một lát, hắn lắc đầu đành chịu, vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước dính trên người, sắc mặt thảm đạm bay về lại phi thuyền thiết giáp.

Minh Vũ trầm mặc đuổi theo, hắn không thích lắm miệng, thấy sắc mặc Lục Ly liền đã đoán được phần nào. Vũ Hóa Thần đợi Lục Ly vừa về, lập tức quan tâm hỏi:

- Thiếu chủ, thế nào? Có cảm ngộ được không?

- Có!

Lục Ly khe khẽ thở dài nói:

- Đáng tiếc bị cái kia đạo kinh lôi kia đánh đứt, bằng không ta chắc còn có thể cảm ngộ được một vài thứ từ trong vòi rồng. Mặc dù ta không biết cụ thể có thể cảm ngộ được gì, nhưng nhất định là lợi hại phi thường. Đáng tiếc!

Bình Luận (0)
Comment