Bốn người sải bước đi ra, đứng ở bên ngoài truyền tống trận, đột nhiên một thiếu niên trong đó quát khẽ:
- Vũ Hóa Thần, phá hủy truyền tống trận.
Bốn người này tự nhiên chính là đám người Lục Ly, ai nấy đều đeo mặt nạ Thiên Huyễn, bọn Đỗ Tử Lăng tự nhiên không nhìn ra được.
Nghe được mệnh lệnh, Vũ Hóa Thần có chút kinh ngạc, kiến tạo truyền tống trận rất là không dễ dàng, tiêu tốn cực lớn, hủy đi truyền tống trận này chính là hủy đi trên trăm ức Huyền Tinh.
Lục Ly lạnh lùng liếc qua, Vũ Hóa Thần cắn răng đánh ra một đạo Huyền lực, truyền tống trận sau lưng lập tức nổ tung, triệt để bị phá hủy.
Mấy người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt, đám người này là ai?
Làm sao vừa đến liền hủy đi truyền tống trận? Mặc dù truyền tống trận này không phải do Đỗ gia kiến tạo, mà là một đại gia tộc trước đây kiến tạo nên, nhưng hủy đi truyền tống trận chính là đại kỵ.
- Vũ Hóa Thần?
Đỗ Tử Lăng hồi tưởng lại tiếng hô vừa rồi của Lục Ly, tròng mắt lập tức co rụt lại, mắt khóa chặt Lục Ly, càng nhìn càng giống, loại trừ đeo mặt nạ, thân hình cao lớn hơn một chút ra, thì khí chất ngoại hình đều cực giống Lục Ly.
Lục Ly thấy đám người kia nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy xuống mặt nạ Thiên Huyễn, lộ ra bộ dạng vốn có, nói:
- Đỗ Tử Lăng, mới mấy ngày không gặp, đã không nhận ra ta?
- Lục Ly!
Thần sắc toàn bộ người có mặt tại trường đều đại biến, ai nấy như lâm đại địch, tên ma đầu Lục Ly kia lại trở về, hơn nữa vừa đến liền hủy đi truyền tống trận. Nếu nói Lục Ly tới làm khách, đánh chết người Đỗ gia đều không tin.
Đỗ Tử Lăng lập tức bóp nát một tấm ngọc phù, đây là ngọc phủ cảnh báo, bóp nát xong Đỗ Hành sẽ lập tức biết đã xảy ra đại sự.
Hưu hưu hưu
Vô số cường giả vụt tới từ trong hoàng thành, chẳng qua đa phần là Mệnh Luân Cảnh và Bất Diệt Cảnh, Đỗ gia chỉ là Vương tộc ngũ phẩm, có được hai tên Quân Hầu Cảnh. Một người là Đỗ Hành, người còn lại là đại quốc sư Thiên Hàn quốc.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một tiếng rống như lôi đình truyền ra từ trong hoàng cung, tiếp đó hai thân ảnh bay vụt tới. Khí huyết hai người này đều như rồng như hổ, trấn áp khiến con dân toàn thành hoảng sợ bất an, chính là Đỗ Hành đang bế quan và đại quốc sư Thiên Hàn Quốc.
- Lục Ly?
Đỗ Hành vừa nhìn thấy Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến. Hắn dẫn theo đại quốc sư bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Đỗ Tử Lăng, ánh mắt băng lãnh nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi làm thế là có ý gì? Vì sao lai hủy đi truyền tống trận?
- Không có ý gì!
Lục Ly nhún vai nói:
- Truyền tống trận đi Trung Châu chỉ cần lưu một cái là được rồi, hai cái còn lại đều phải hủy.
- Hừ!
Đỗ Hành tức đến bốc khói, lạnh giọng nói:
- Ngươi nói hủy liền hủy? Ngươi tưởng mình là Vương của Bắc Mạc?
- Ngươi nói đúng!
Lục Ly khẽ cười, mục quang liếc nhìn vô số võ giả chung quanh, quát lạnh nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Lục Ly ta chính là Vương của Bắc Mạc, ai dám không phục giết không tha. Đỗ Hành, ta cho ngươi một cơ hội, thần phục với ta, hoặc là chết!
Không sai, Lục Ly vừa về đến liền chuẩn bị động thủ, hơn nữa còn chọn Đỗ gia để khai đao.
Muốn nhất thống Bắc Mạc, dựa vào mồm mép khẳng định không được, nhất định phải chết người, phải đổ máu, giờ hắn cho Đỗ gia cơ hội, liền xem Đỗ Hành lựa chọn thế nào.
Đỗ gia có hai tên Quân Hầu Cảnh, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, một cái Quân Hầu Cảnh trung kỳ, bên phía hắn lại có ba tên Quân Hầu Cảnh. Chính hắn cũng có được huyết trảo, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ vừa đi ra liền tán phát thần niệm, xác định trong thành chỉ có hai tên Quân Hầu Cảnh, hắn tự nhiên không có gì phải sợ hãi.
Hoa
Toàn bộ quảng trường đều sôi trào, trên quảng trường tới không ít người Đỗ gia, còn có rất nhiều gia tộc phụ dung vây lại xem náo nhiệt. Vốn định nhìn xem đại nhân vật Trung Châu nào tới, lại không ngờ là tên sát tinh Lục Ly kia. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục Ly nói hắn muốn nhất thống Bắc Mạc, muốn tuyên chiến với Đỗ gia!
Sát khí tung trào trên thân Đỗ Hành, đám người Đỗ Tử Lăng lập tức lui lại. Bụng dưới các trưởng lão Đỗ gia đều lấp lánh quang mang, tùy thời chuẩn bị phóng thích Mệnh Luân.
Đỗ Hành quét qua trên thân Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, lại liếc mắt nhìn Lục Phi Tuyết, trong lòng âm thầm tính toán. Vũ Hóa Thần là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Minh Vũ cũng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, Lục Phi Tuyết thì rõ ràng mới chỉ vừa đột phá Quân Hầu Cảnh, mặc dù bên phía Lục Ly nhiều hơn một Quân Hầu Cảnh, nhưng hắn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, hoàn toàn không phải không đủ sức đánh một trận!
Khai chiến rất dễ, vấn đề là xử lý sự tình tiếp sau như thế nào?
Lục Ly có quan hệ không sai với Đỗ Tranh, hơn nữa lần trước ở Thiên Ngục Thành, bên người Lục Ly tựa hồ còn có mấy tên Quân Hầu Cảnh, nếu giết Lục Ly liệu có gặp phiền phức gì không?
Nhưng nếu không chiến!
Liền phải thần phục Lục Ly, Thiên Hàn Quốc cũng theo đó tan biến, Đỗ gia sẽ trở thành gia tộc phụ dung của Lục gia. Sau này tài nguyên của Thiên Hàn Quốc đều về tay Lục Ly, cứ thế, chẳng mấy chốc Đỗ gia liền có thể bị diệt tộc.
- Bắc Mạc Vương?
Đỗ Hành đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi là con em Lục gia Trung Châu, mười hai vương tộc Trung Châu từng có ước định. Bất luận gia tộc Trung Châu nào đều không được can thiệp sự vụ bên ngoài Trung Châu, ngươi không sợ Vương tộc liên thủ tiêu diệt?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, giễu cợt nói:
- Ngươi nghe được lời đồn ấy từ đâu? Lục Ly ta xuất thân bộ lạc Địch Long Vũ Lăng Quận Thiên Vũ Quốc, trưởng thành ở Bắc Mạc, ta là người Bắc Mạc điển hình. Dù ta mang họ Lục, nhưng không có chút quan hệ nào với Lục gia Trung Châu cả. Nếu ta là con em Lục gia, vậy cần gì phải trở về Bắc Mạc? Đỗ Hành, mức kiên nhẫn của ta có hạn, trả lời dứt khoát đi. Hàng hay không? Không hàng, ta liền giết người...
Thật ra Lục Ly vốn không cần để ý suy nghĩ trong lòng đám người ở đây, trên cái thế giới này nắm đấm chính là đạo lí lớn nhất, những chuyện còn lại đều không cần quá để tâm.