Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 552 - Chương 552: Chém Tận Giết Tuyệt

Bất Diệt Long Đế Chương 552: Chém tận giết tuyệt

Trọng lực trên người rất khủng bố, Lục Phi Tuyết rõ ràng mình khó mà tránh thoát được, cho nên nàng đứng yên không nhúc nhích, đầu khẽ chếch sang bên, hai tay giơ lên chộp tới.

Ầm!

Chiến đao của Đỗ Hành hung hăng bổ trúng vai Lục Phi Tuyết, cả người Lục Phi Tuyết thoáng khẽ trầm xuống, mặt đất dưới hai chân nứt ra từng mảnh, hai chân cắm sâu vào lòng đất.

Trong mắt nàng lại không có bất kỳ một tia thống khổ nào, chiến đao cũng không đâm sâu vào trong Thần Khải được dù chỉ một tấc, hai tay nàng đột nhiên chộp hướng chiến đao. Thần Khải bao phủ toàn thân, trên tay nàng tựa hồ cũng được phủ lên một chiếc bao tay màu lam, thoáng chốc liền tóm lấy chiến đao.

- Ách?

Nét mặt Đỗ Hành tràn đầy vẻ chấn kinh, chiến đao này của hắn chính là Huyền khí Thiên giai, sắc bén dị thường. Hắn toàn lực chém xuống, chẳng ngờ lại không cách nào phá mở chiến khải trên thân nữ tử này? Chẳng lẽ đây là chiến khải Thánh giai?

- Huyết mạch thần kỹ, Thần Khải!

Nhớ đến vừa rồi trên cổ Lục Phi Tuyết lấp lánh hắc quang, sau đó trên thân đột ngột hiện ra chiến khải, Đỗ Hành không khỏi cả kinh. Đây là Kim Cương huyết mạch trong truyền thuyết của Lục gia, Thần Khải chiến kỹ.

Hắn còn đang sững sờ, Lục Phi Tuyết đã bắt lấy chiến đao, đột nhiên kéo mạnh ra sau lưng, Đỗ Hành vốn đang vọt tới bên này, thoáng chốc liền sáp lại gần Lục Phi Tuyết.

- Lục Ly!

Lục Phi Tuyết khẽ kêu một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Đỗ Hành, nàng có Thần Khải, Đỗ Hành không giết được. Chỉ cần cuốn lấy Đỗ Hành, huyết trảo của Lục Ly liền có thể nhẹ nhàng xé rách hắn.

Xoẹt

Lục Ly khống chế Mệnh Luân vạch ra một đạo tia lửa bay vụt đến, trên thân hắn lóe lên bạch quang, lần nữa huyễn hóa ra mười mấy phân thân, sau đó đồng loạt phóng vụt về phía Đỗ Hành.

- Cút!

Đỗ Hành bạo nộ, vung lên tay còn lại mãnh kích tới bụng dưới Lục Phi Tuyết, nắm đấm nện tới như thiểm điện. Dù hắn không biết Lục Ly áp sát lại đây là muốn làm gì, nhưng bị người cuốn lấy cũng không phải chuyện tốt.

Hơn nữa Lục Ly biến ra mười mấy phân thân, thần niệm hắn không cách nào phát hiện chân thân, điều này khiến hắn có cảm giác rất là không ổn.

Ầm!

Lục Phi Tuyết có Thần Khải, nắm đấm tựa như đánh lên khối sắt, Đỗ Hành nổi giận dùng đầu đụng lên mặt Lục Phi Tuyết. Cả người nàng chỉ có trên mặt là không được Thần Khải bao trùm, cú va chạm đụng gãy mũi nàng, máu thịt be bét trên mặt.

- Chết đi!

Lục Ly rốt cục lao đến, chân thân xuất hiện ở bên trái Đỗ Hành, nhìn thấy Đỗ Hành vung nắm đấm lên nện tới đầu Lục Phi Tuyết, hắn lập tức phát điên, huyết trảo xoắn lấy tay Đỗ Hành.

Lần này không có bất kỳ ngoài ý nào, dù tốc độ Lục Ly bị trọng lực áp chế. Nhưng bốn phương tám hướng khắp nơi toàn là Lục Ly, tất cả đều đồng loạt chộp tới, Đỗ Hành căn bản không cách nào phán đoán ra móng vuốt nào là thật.

Răng rắc

Một tay Đỗ Hành bị nhẹ nhàng xoắn thành thịt vụn, bởi vì hắn đang bị Lục Phi Tuyết gắt gao ôm cứng, không cách nào giãy thoát ra được, móng vuốt Lục Ly cứ thế cắm thẳng, trực tiếp bắt lấy đầu Đỗ Hành.

Thẳng đến lúc này, Đỗ Hành rốt cuộc mới có phản ứng, vừa rồi đau nhức kịch liệt truyền đến từ cánh tay khiến hắn thống khổ vạn phần, thiếu chút tinh thần băng liệt.

Khoảnh khắc trước khi chết, mắt hắn đỏ ngầu, không nghĩ cách đào tẩu, ngược lại điên cuồng điều khiển tiểu ấn từ trên cao nghiền ép xuống.

Hắn biết rõ, nếu hắn chết, người Đỗ gia đừng hòng sống nổi một ai, đã như vậy không bằng thà chết chung luôn với đám người Lục Ly Minh Vũ Lục Phi Tuyết.

- Chết đi!

Huyết trảo Lục Ly trùng trùng chộp tới, nhẹ nhàng bẻ vụn đầu Đỗ Hành, não tương tung tóe cả ra.

Đỗ Hành vừa chết, trọng lực áo nghĩa lập tức giải trừ. Nhưng giữa không trung cự ấn như núi nhỏ vẫn đang gào thét lao xuống, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần theo bản năng định tránh ra.

Nhưng đến sát na sau cùng, hai người hồi thần lại, có lẽ bọn hắn sẽ đào thoát được, nhưng tốc độ Lục Ly chậm chút, nói không chừng không cách nào chạy đi.

- Đứng vững!

Minh Vũ quát lớn, bất ngờ điều khiển Bản Mệnh Châu lao vút lên không, hắn muốn dùng Bản Mệnh Châu đụng bay đại ấn hoặc ít ra là ngăn lại phần nào xung lực từ đại ấn.

Hưu

Vũ Hóa Thần học theo, cũng thả ra Bản Mệnh Châu hung hăng đánh tới. Đại quốc sư Thiên Hàn Quốc đang triền đấu với hắn lại hoảng sợ lui nhanh, căn bản không quản đám trưởng lão và binh lính trên quảng trường sau lưng.

Phanh phanh!

Hai tiếng va chạm trầm muộn vang lên, tốc độ đại ấn hoãn chậm phần nào, lại vẫn lấy một tốc độ khủng bố hung hăng nện xuống, Bản Mệnh Châu của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không tạo được tác dụng hoãn xung nào đáng kể.

Hai người đánh giá thấp huyết mạch thần kỹ của Đỗ gia, đây chính là huyết mạch thần kỹ thất phẩm, nếu có thể tùy tiện đụng bay, vậy còn là thất phẩm nữa sao?

Mặt Lục Phi Tuyết bị thương nặng, máu thịt be bét, lúc này cảm nhận được bóng đen từ trên trời đổ ập xuống, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo Lục Ly ôm vào trong ngực, sau đó khom người xuống.

Nàng biết rõ sức phòng ngự của Thần Khải, dù có là núi lớn đổ xuống cũng ép không chết nàng, cùng lắm chỉ là bị chút tổn thương thôi.

Lục Ly không dám cậy mạnh, hắn không có chiến giáp cường đại, nhục thân dù mạnh đến mấy cũng chịu không được nghiền ép cỡ đó. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ngân trảo xoắn xuống đất.

Oanh

Đại ấn như vẫn thạch nện xuống, ít nhất có hơn trăm người bị nghiền ép, trọn cả Thiên Hàn Thành chấn rung kịch liệt, rất nhiều phòng ốc sụp đổ, mặt đất quảng trường lõm sâu mười mấy mét.

Toàn trường tĩnh lặng, nhìn tiểu ấn như núi kia, đám đông gần đó ngơ ngác nhìn nhau, đại ấn này phải nặng đến mấy trăm vạn cân, đè xuống như thế, người phía dưới còn có thể sống được ư?

Oanh

Đại ấn đột nhiên nổ tung, một người toàn thân đầy máu, ôm theo một người khoác chiến khải màu lam bay vút ra. Bộ dạng Lục Ly rất thê thảm, cả người bê bết máu, xương cốt cũng đứt gãy mấy đoạn, chẳng qua máu trên người không phải của hắn, mà đều của Lục Phi Tuyết phun ra.

Hưu

Một nơi khác, mặt đất ầm ầm nứt tung, hai đạo nhân ảnh bắn ra, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần rất thông minh kịp thời đào hang trốn xuống đất, tránh thoát khỏi nghiền ép.

Bình Luận (0)
Comment