Quan trọng nhất chính là Thiên Hàn Thành nằm ở phía nam Bắc Mạc, cách Trung Châu gần nhất, sau này khẳng định phải thường xuyên giao dịch với phía Trung Châu, từ nơi đây truyền tống đi qua vô cùng tiện lợi.
Đáng tiếc truyền tống trận đi Trung Châu đã bị Lục Ly hạ lệnh phá hủy, chẳng qua điều này không quan trọng. Lục Ly chuẩn bị dỡ truyền tống trận cỡ lớn ở Thiên Vũ Thành chuyển sang bên này.
Đồng thời hắn hạ lệnh phá hủy truyền tống trận cỡ lớn ở Thiên Lương Thành, toàn bộ Bắc Mạc chỉ có thể có một truyền tống trận thông tới Trung Châu, hắn phải nắm quyền khống chế tuyệt đối với thông đạo đi Trung Châu.
Hoàng cung có sẵn, Thiên Hàn Thành đổi tên Linh Đế Thành.
Ngụ ý không cần nói nhiều, thành trì này biểu thị nỗi nhớ nhung của Lục Ly đối với Lục Linh. Đồng thời cũng có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, không có thực lực hắn liền không cứu được Lục Linh, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Linh ở bên ngoài chịu khổ.
Mới đầu Lục Ly còn định đặt tên đế quốc là Linh đế quốc, nhưng cái tên này lại bị tất cả mọi người phản đối, thực sự là quá qua loa, hơn nữa cũng không khí phái.
Cuối cùng mọi người thương nghị một phen, Lục Phi Tuyết tự mình làm chủ, đế quốc mới gọi là Thần Vũ đế quốc. Danh tự định ra rồi, thời gian cũng theo đó được xác định, nửa tháng sau Lục Ly đăng cơ xưng đế.
Trên thực tế.
Lục Ly vốn không muốn xưng đế, dù sao Bắc Mạc chỉ là nơi hoang vu hẻo lánh, hoàng đế ở đây thì khác gì thổ ty, làm vậy sẽ chỉ mang đến chê cười từ các đại gia tộc Trung Châu.
Con em Lục gia bị khu trục ra ngoài, chạy tới góc xó xỉnh như Bắc Mạc để xưng vương xưng đế, nói ra không bị người Trung Châu cười chê mới lạ.
Nhưng lịch sử Bắc Mạc trước nay đều như thế, chỉ cần nhất thống Bắc Mạc liền đều phải thành lập đế quốc, Lục Ly đành nhập gia tùy tục.
…
Điện Phượng Nghi.
Lục Phi Tuyết xua tán thị nữ, bàn chuyện chính sự với Lục Ly:
- Lục Ly, ngươi cũng sắp lên ngôi, mặc dù ngôi vị hoàng đế này ở trong mắt đại nhân vật Trung Châu không tính là gì, nhưng cũng là Vương của một châu. Đã là hoàng đế rồi, làm sao không có hậu cung cho được? Ta thấy Bạch Hạ Sương cũng không sai, có thể đưa vào hậu cung.
- Đương nhiên...
Lục Phi Tuyết không đợi Lục Ly cất tiếng, lại tiếp tục nói:
- Ngươi là trưởng tôn Lục gia, thân phận đặt ở đấy, Bạch Hạ Sương khẳng định không thể làm Chính phi, chỉ có thể làm Trắc phi. Sau này chính phi nhất định phải là tiểu thư mười hai Vương tộc, điểm này tuyệt đối không thể qua loa.
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, chuyện đàm hôn luận gả này trước phải có tình cảm mới được, hai người mới chỉ là bằng hữu, nào có chuyện cường hành định xuống hôn sự?
Chuyện gì đều có thể thương lượng, nhưng đây là chuyện riêng của Lục Ly, hắn nhất định phải tự mình làm chủ. Trước phản ứng mãnh liệt của hắn, Lục Phi Tuyết cũng không tiện nhắc tới việc này.
Nửa tháng sau, gần như toàn bộ tộc trưởng gia tộc tam phẩm trở lên tại Bắc Mạc đều tề tụ về Linh Đế thành, cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc Lục Ly đăng cơ làm đế, Thần Vũ đế quốc tuyên cáo thành lập.
Nghi thức rất đơn giản, Lục Ly cường điệu mọi thứ phải giản lược, bằng không chắc còn phải bận thêm rất nhiều ngày.
Trong quảng trường, Lục Ly thân khoác long bào, đầu đội vương miện, suất lĩnh quần thần tế thiên, sau đó tất cả mọi người quỳ xuống, núi thở biển gầm hô vang vạn tuế
Nhìn từng mảnh từng mảnh người quỳ xuống trước mắt, nhìn vô số cường giả thần phục dưới chân, Lục Ly lại không có cảm giác lâng lâng, ngược lại có chút tiu nghỉu.
Hắn dõi mắt nhìn về phương nam, trên mặt chớp qua một tia hiu quạnh. Hắn hy vọng lúc này Lục Linh cũng đứng ở đây, chứng kiến thời khắc vinh quang của hắn.
Hắn và Lục Linh từ nhỏ dựa vào nhau mà sống, gian nan trưởng thành ở bộ lạc Địch Long, hai người cơ khổ không nơi nương tựa, bị người khi nhục, thậm chí Lục Linh thiếu chút còn bị cường bạo, cuối cùng dẫn đến biến thành người què.
Lúc đó Lục Ly đừng nói là trở thành chủ nhân Bắc Mạc, dù là tùy tiện một tên binh sĩ nào đó ở Vũ Lăng Thành, đối với hắn mà nói cũng đều là đại nhân vật chỉ có thể kính ngưỡng. Vì mấy viên Thối Thể Đan, hắn thậm chí phải kéo quan tài cho Liễu gia giữa băng thiên tuyết địa.
Thế mà giờ này hắn lại đã trở thành Đế Vương Bắc Mạc, dưới tay có hơn mười Quân Hầu Cảnh, Bất Diệt Cảnh mấy trăm, Mệnh Luân Cảnh Hồn Đàm Cảnh càng là nhiều vô số kể.
Hắn vấn đỉnh Bắc Mạc, Lục Linh lại vẫn không biết ở phương nào? Không biết gặp phải vận mệnh gì?
- Tỷ tỷ, chờ ta!
Lục Ly âm thầm siết chặt nắm tay thành quyền, gân xanh gồ lên, trong lòng hạ định quyết tâm. Chờ thêm một đoạn thời gian, đợi khi Bắc Mạc an định, hắn liền đi tìm Khương Khinh Linh, để Khương Khinh Linh hỗ trợ tìm kiếm Lục Linh.
Đồng thời chính hắn cũng sẽ phái người đi khắp nơi tìm kiếm Lục Linh, một khi tìm được Lục Linh, hắn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cứu nàng trở về.
- Còn cả phụ thân mẫu thân!
Lục Ly đảo mắt nhìn về phương bắc, trên mặt lộ ra một tia thống khổ. Hắn rõ ràng biết mình phụ mẫu đang ở đó, lại không cách nào cứu viện, cảm giác thống khổ và biệt khuất này, lại có ai hiểu được cho hắn?
- Nhất định phải nghĩ cách thử xem!
Hiện tại dưới tay Lục Ly muốn người có người, dù phái vài tên đi xuống Hàn Băng Thâm Uyên chịu chết cũng không sao. Vô luận thế nào cũng phải nghĩ cách đi xem, nói không chừng liền có thể cứu ra Lục Nhân Hoàng và mẫu thân.
- Đại Đế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Bốn phía còn truyền đến tiếng hô như biển gầm, tất cả đường phố trong thành đều quỳ đầy con dân, ai nấy cao giọng hô to.
Nắng chiều rọi xuống thân ảnh Lục Ly, tựa như phủ lên một tầng hào quang thần bí, khiến bóng dáng hắn có vẻ càng thêm vĩ ngạn dị thường.
- Vạn tuế... vạn tuế quá dài, ta chỉ tranh sớm chiều!
Khóe miệng Lục Ly khe khẽ thì thào, nếu phải uất ức sống vạn năm, vậy còn không bằng oanh oanh liệt liệt sống trăm năm. Được đến Bắc Mạc mới chỉ là điểm khởi đầu trên con đường của hắn.
Thần Vũ đế quốc thành lập, Lục Ly bắt đầu đại phong quần thần.
Lục Phi Tuyết là Nhiếp Chính Vương, tổng quản toàn bộ đế quốc.