Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hình thể Dạ Xoa Tộc không khác nhân loại là mấy, nếu không phải ngoài thân mọc lân phiến màu đen, trên đầu có linh giác (sừng), thì nhìn qua không khác gì nữ tử Nhân tộc bình thường cả.
Nơi bọn họ đi qua, Dạ Xoa Tộc nhìn thấy được đều là nữ tính, dáng người đều rất nóng bỏng, mông ngực nở nang, eo nhỏ chân dài. Trước ngực lại không có lân phiến, hai ngọn song phong ngạo ngễ sừng sững, nửa người trên lõa lồ, trắng bóng chói mắt. Nữ tử Dạ Xoa Tộc đều rất xinh đẹp, hơn nữa còn đặc biệt yêu diễm, tròng mắt màu ám xanh tựa như hai viên bảo thạch, rất là động người.
Trong tay mỗi tên Dạ Xoa Tộc đều mang theo một khúc xương đầu, trong đầu lâu có dòng máu màu đỏ tuôn ra, nhưng không nhỏ xuống. Ngược lại chui ra từ trong hốc mắt, sau đó lại chảy vào mồm, vô cùng thần kỳ.
Ba ba ba
Lại đi ngang một ngọn núi, trước núi là một dải đất bằng, chúng nhân thấy được mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc đang cầm roi quất đánh nam tử Dạ Xoa Tộc. Trên thân những nam tử kia không có vảy giáp, thân thể màu đỏ gạch xích lõa quỳ trên đất, cứ thế mặc cho nữ tử Dạ Xoa Tộc quất đánh, thỉnh thoảng đám nữ tử Dạ Xoa Tộc còn phát ra tiếng cười phóng đãng...
- Mẫu Dạ Xoa, Mẫu Dạ Xoa, chẳng lẽ bởi vì Dạ Xoa Tộc thích ngược đãi nam tử cho nên người ta mới hay nói là Mẫu Dạ Xoa?
Lục Ly âm thầm kinh ngạc, dân gian Bắc Mạc vẫn thường dùng Mẫu Dạ Xoa để hình dung nữ tử tính cách bạo ngược. Chẳng lẽ từ rất nhiều năm trước Dạ Xoa Tộc đã từng ra ngoài gieo họa? Bằng không người Bắc Mạc sao lại nói như thế?
Những người còn lại cũng âm thầm lấy làm kỳ, Tề Thiên Phạm đột nhiên nhìn thấy trên thân một nữ tử Dạ Xoa lóe lên hắc quang, sau đó lân phiến đột nhiên tan biến, hóa thành một mỹ nữ cả người xích lõa.
Mỹ nữ kia đi đến trước mặt một nam Dạ Xoa, giơ chân lên kẹp lấy đầu đối phương. Tề Thiên Phạm lập tức trợn tròn mắt, chân khẽ trượt, đạp nát viên đá dưới chân.
- Ừm.
Toàn bộ Dạ Xoa nơi xa đều bị kinh động, mười mấy tên Dạ Xoa xách lấy đầu lâu bay vụt tới bên này. Lục Ly hung hăng trừng Tề Thiên Phạm một cái, vung tay lên nói:
- Động thủ, xử lý sạch đám Dạ Xoa Tộc này, nhớ kỹ, đánh nhanh thắng nhanh, không được gây ra động tĩnh quá lớn!
Quả nhiên chỉ có nữ tử Dạ Xoa Tộc mới có sức chiến đấu, đám nam tử quỳ trên đất kia đều không nhúc nhích, chỉ biết hiếu kỳ nhìn sang bên này.
Hưu
Mười mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc chạy vội đến, tốc độ cực nhanh, động tác rất mạnh mẽ. Bờ mông nở nang tựa hồ toàn là bắp thịt rắn chắc, mang đến cho các nàng lực lượng cường đại. Lục Ly quét mắt nhìn qua, phát hiện tốc độ mười mấy tên Dạ Xoa Tộc này đều có thể sánh ngang với tốc độ phi hành của Mệnh Luân.
Dạ Tra không ra tay, ba tên trưởng lão Thanh Loan Tộc lại xông ra, mấy người Tề Thiên Phạm cũng bay tới. Song đều không phóng thích Bản Mệnh Châu, cũng không phóng ra Huyền lực, ai nấy đồng loạt lấy ra binh khí, chuẩn bị giáp lá cà.
Một đám Quân Hầu Cảnh đối đầu một đám Dạ Xoa Tộc bình thường, nếu còn xuất hiện ngoài ý, vậy thì Dạ Xoa Tộc sớm đã nhất thống Thần Châu đại địa từ lâu rồi.
A... Nha
Trong đám Dạ Xoa Tộc không ngừng vang lên tiếng kêu hét, Lục Ly lại nghe không hiểu, lập tức quay sang Dạ Tra ở bên cạnh hỏi:
- Các nàng nói ngôn ngữ gì đấy?
- Cổ ngữ!
Dạ Tra giải thích nói:
- Đây là thứ tiếng thông dụng trên Thần Châu đại địa ở thời kỳ Thượng Cổ, Dạ Xoa Tộc này hẳn là một trong những di tộc thượng cổ còn sót lại, trước kia hẳn cũng đã từng huy hoàng qua một đoạn thời gian.
Dạ Xoa Tộc tới gần, Lục Ly và một tên Dạ Xoa Tộc chạm mắt nhau, nội tâm hắn bất giác run lên, Hồn Đàm cũng khẽ ba động. Cảm giác này rất kỳ diệu, tà hỏa nơi bụng dưới bốc lên, hận không thể tìm một tên Dạ Xoa Tộc “đại chiến” ba ngày ba đêm.
- Thánh Chủ, tĩnh tâm!
Tiếng nói trầm thấp của Dạ Tra vang lên bên tai Lục Ly, ánh mắt Lục Ly lập tức khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn xuống “cột chống trời” bên dưới, có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Mị thuật linh hồn của Dạ Xoa Tộc này thật lợi hại.
Dạ Tra khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn về chiến trường nơi xa, quát khẽ nói:
- Đừng bị đầu lâu trong tay bọn họ nện trúng.
Bên kia, toàn bộ xương đầu trong tay Dạ Xoa Tộc bay lên đầy trời, tròng mắt tất cả Dạ Xoa Tộc đều sáng lóng lánh, ý đồ mị hoặc đám người Tử Hoàn Kiều Vũ Hóa Thần.
Đáng tiếc
Lao ra đều là Quân Hầu Cảnh, linh hồn quá cường đại, chút bí thuật ấy căn bản vô dụng đối với bọn hắn. Minh Vũ thả ra Thế, tốc độ Dạ Xoa Tộc bỗng chốc giảm mạnh, những đầu lâu kia đều ngưng lại giữa trời, ông ông rền vang, định bay đi lại bị trấn áp không di động được.
Xuy xuy
Vũ Hóa Thần thả ra hỏa diễm, tia lửa bay múa đầy trời, phàm là bị tia lửa bắn trúng, trên thân lập tức bùng lên liệt hỏa hừng hực, chẳng mấy chốc liền bị thiêu chết.
Chúng nhân dần yên tâm, thần sắc vốn đầy vẻ ngưng trọng, giờ đây lại rất nhẹ nhàng, Dạ Xoa Tộc bình thường không đáng e ngại. Ai nấy đồng loạt thi triển thần thông, một đường đồ sát tiến tới, chớp mắt hơn mấy chục tên Dạ Xoa Tộc đã bị giết chết.
Ô nha nha
Đám nam tử Dạ Xoa Tộc còn lại trên bãi cỏ đều bị dọa sợ, vội đứng lên chạy trốn, trên mặt chất đầy vẻ hoảng loạn. Lục Ly quát khẽ:
- Giết sạch Dạ Xoa Tộc trong núi này, không chừa một ai, Vũ Hóa Thần, đốt hết thi thể, không được để lại vết tích.
Nội tâm Lục Ly dần trầm tĩnh lại, Dạ Xoa Tộc có vẻ cũng đâu quá khủng bố. Dạ Tra nói Dạ Xoa Tộc chỉ có hai tên cường giả chiến lực sánh ngang Quân Hầu Cảnh, như vậy bọn hắn hoàn toàn có thể một đường nghiền ép, nhẹ nhàng cứu ra Bạch Thu Tuyết.
Chiến đấu diễn ra hơn mười mấy giây liền kết thúc, nơi này chỉ có hơn trăm tên Dạ Xoa Tộc, một đám Quân Hầu Cảnh xông tới như giết gà vịt, nhẹ nhàng quét sạch.
Tiếp tục tiềm hành, không ngừng vượt qua núi non hiểm trở. Nơi này gần như đại bộ phận núi non đều được đào móc rất nhiều hang đá, có thể thấy được rất nhiều Dạ Xoa Tộc.