Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vũ Hóa Thần bận rộn chỉnh hợp sản nghiệp gia tộc, Yên phu nhân vội vã chỉnh đốn toàn bộ Bắc Mạc, gần đây Minh Vũ cũng bận chân không chạm đất.
Hắn tới gặp Lục Ly một lần, sau đó Lục Ly giao cho hắn một nhiệm vụ, tìm người đi xuống Hàn Băng Thâm Uyên.
Hàn Băng Thâm Uyên là tuyệt địa số một Bắc Mạc, Nhân Hoàng tiến vào đều chưa hẳn có thể đi ra. Lục Nhân Hoàng tiến vào mấy chục năm còn không ra được, bởi thế nơi đó hết sức nguy hiểm.
Nhưng dù biết rõ xuống dưới hẳn phải chết không nghi ngờ, Lục Ly cũng muốn thử một lần. Hiện tại hắn là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay có được rất rất nhiều thủ hạ. Hơn nữa việc này đều không cần thủ hạ mình đích thân đi làm, trong đại lao còn giam giữ rất nhiều tử tù, cứ ném bọn hắn xuống dưới là được rồi.
Minh Vũ tìm đến rất nhiều tử tù, thực lực cao thấp không đều, có người biết được bí thuật thần thông, còn có mấy chủng tộc đặc thù, tỉ như Lục Ải Nhân Hoàng Mị Tộc... vân vân.
Minh Vũ hứa hẹn cho bọn họ, chỉ cần đi ra được từ dưới thâm uyên, liền sẽ xá bọn hắn vô tội, trả lại tự do. Đám tử tù kia tự nhiên đều rất hưng phấn, dù sao trái phải đều là chết, không bằng đi liều một lần.
Phía nam Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng chết già, lại không có nghĩa Hàn Băng Thâm Uyên không có Thú Hoàng, Minh Vũ tìm người đi thăm dò một phen, phát hiện phía bắc còn có một con Thú Hoàng khác.
Chẳng qua đây không phải là vấn đề, chỉ có một tên Thú Hoàng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng dẫn đi ra. Thú Hoàng dù thực lực sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh nhân loại, nhưng nói cho cùng vẫn là Huyền thú, linh trí không cao lắm, dẫn dụ đi ra khá là đơn giản, chỉ cần bố cục chu đáo, thậm chí sẽ không chết người nào.
Lục Ly dặn dò rất kỹ, việc này nhất định phải giữ bí mật, đối ngoại cứ nói Minh Vũ muốn tìm một loại linh tài hi hữu dưới Hàn Băng Thâm Uyên. Thậm chí Lục Ly còn không nói cho Minh Vũ biết Lục Nhân Hoàng đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Tính cách Minh Vũ tương đối trầm muộn, không thích hỏi nhiều, Lục Ly phân phó thế nào hắn liền làm thế đấy. Chẳng phải chỉ là đưa một số người xuống Hàn Băng Thâm Uyên thôi sao? Việc này cũng không tính quá khó, chỉ là cần hao phí chút thời gian và tử tù thôi.
...
Hây!
Trên hồ vực ma quỷ, một đạo vòi rồng như nộ long đi ra từ trong sóng thần, ngửa mặt lên trời gào thét. Hôm nay không có dông tố, gió lại càng lớn, một đạo bóng người lăn lộn xoay tròn trong vòi rồng, vô số lần định lao ra, song cuối cùng vẫn bị cuốn ngược vào.
- Sao mãi mà không nắm giữ được?
Xương cốt cơ thịt toàn thân đều phải gánh chịu thống khổ nhức mỏi dị thường, Lục Ly lại không quá để ý, đã tu luyện trong vòi rồng này hơn hai tháng, hắn sớm thành thói quen.
Trong đầu hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nhưng vẫn không cách nào xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, bắt lấy được chân ý ẩn chứa bên trong.
Cảm giác này hết sức khó chịu, khiến người cảm thấy vô cùng biệt khuất. Đã không biết bao lần thừa nhận thống khổ đau xé tâm can, lãng phí hơn hai tháng, lại vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Điều này khiến Lục Ly không khỏi hoài nghi chính mình, hoài nghi liệu mình rốt cục có thể cảm ngộ được không? Có phải ngay từ đầu phương hướng cảm ngộ đã sai lầm?
Được cái qua mấy tháng cũng không phải là không có thu hoạch, hiện tại nhục thân Lục Ly đã cường đại hơn trước rất nhiều.
Hiệu quả tương đương như năm đó hắn rèn thân dưới thác nước. Thời gian dài bị vòi rồng kéo xé, sức phòng ngự nhục thể theo đó tăng nhiều, hiện tại phỏng chừng đứng im mặc cho võ giả phổ thông dùng kiếm đâm đều không đâm vào được
- Thác nước?
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ đông, hắn nhớ tới lúc nhỏ cần mẫn bổ chặt chiến đao dưới thác nước, nhớ tới đao pháp tấn mãnh khi đó, lập tức đảo mắt nhìn qua cuồng phong gào thét bên người, tròng mắt sáng rực lên.
- Võ công thiên hạ, duy nhanh không phá, chẳng lẽ áo nghĩa trong vòi rồng này chính là áo nghĩa tốc độ?
Lục Ly thì thào một tiếng, sau đó lập tức ngồi xếp bằng trên Mệnh Luân, nhắm mắt lĩnh hội.
Lục Ly đã từng tự sáng tạo một loại đao pháp, đao pháp kia không phải là huyền kỹ, nhưng uy lực không kém huyền kỹ là bao. Đặt điểm duy nhất của loại đao pháp đó là nhanh, đao sau nhanh hơn đao trước!
Ở trong vòi rồng cảm ngộ hơn hai tháng, Lục Ly một mực tưởng rằng áo nghĩa ẩn chứa trong vòi rồng có liên quan đến gió, hoặc là liên quan đến lực lượng, phải biết lực kéo xé của vòi rồng lớn vô cùng.
Hơn hai tháng nay hắn một mực cảm ngộ gió và lực lượng trong vòi rồng, mãi tới lúc này hắn mới bất chợt tỉnh ngộ. Xem ra phương hướng cảm ngộ của hắn sai rồi, thứ hắn nên cảm ngộ trong vòi rồng không phải gió và lực lượng, mà là tốc độ.
Võ công thiên hạ, duy nhanh không phá!
Tốc độ thật ra cũng là lực lượng, cũng có được sức sát thương cường đại.
Tỷ như một viên vẫn thạch, giống chỉ là cục đá bình thường, võ giả bình thường hoàn toàn có thể tung quyền đánh nát, nhưng nếu cục đá đó có tốc độ cực lớn thì sao?
- Không sai, nếu tốc độ gió không đủ nhanh, vậy chính là gió nhẹ, gió xuân mát mẻ, không có bất kỳ sức sát thương nào. Thế vì sao vòi rồng lại có được lực lượng cường đại như vậy? Vì sao có thể nhẹ nhàng xé rách thuyền, xoắn đá ngầm thành phấn vụn? Chính là bởi vì tốc độ vòi rồng cực cao, cực nhanh, lực lượng quán tính sinh ra càng lớn, lực lượng bên trong theo đó sẽ càng nhiều.
- Lực lượng trong vòi rồng không nằm ở gió, mà là ở tốc độ, tốc độ thật ra cũng là một loại lực lượng, một loại lực lượng rất khủng bố!
- Chỉ là phải làm sao mới có được tốc độ khủng bố như vậy? Muốn chạy nhanh, vậy nhục thân nhất định phải cường đại, nói cách khác cần bản thân võ giả có được lực lượng, mà nếu võ giả đã có được lực lượng cường đại, đâu cần phải chuyển hóa tốc độ thành lực lượng làm gì?
Lục Ly sa vào trầm tư, hắn cần tốc độ khủng bố, sau đó chuyển hóa thành lực lượng cường đại. Vấn đề là tốc độ cần lực lượng thúc đẩy, nếu hắn đã có lực lượng cường đại, vậy liền không cần chuyển hóa tốc độ thành lực lượng cường đại làm gì.