Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly đã trở thành Đại Đế Bắc Mạc được một đoạn thời gian, cư di khí dưỡng di thể, trên người tự có cỗ uy thế Đế Vương. Lúc này cả giận, càng là dọa sợ Khương Khinh Linh. Thấy Lục Ly định bay đi, nàng lập tức luống cuống, nước mắt đảo quanh.
Nàng vội giơ tay bắt lấy áo bào Lục Ly, ngửa mặt ủy khuất nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu thế? Người ta không muốn ngươi làm gì cả, chỉ là ở lại đây bồi ta qua đêm, ngươi ngồi một bên là được. Lục Ly, ngươi đừng đi, ta sợ, ta sợ đêm tối, thật rất sợ hãi. Mỗi lúc trời tối ta đều ngủ không được, mỗi lúc trời tối ta đều cảm giác hắn hóa thành lệ quỷ đến tìm ta đòi mạng, nói với ta hắn chết rất oan, ta thật sự rất sợ hãi...
Lục Ly hơi ngớ, quay đầu nhìn gương mặt đẫm lệ, nhìn thần sắc ủy khuất, nhìn đôi tròng mắt đầy vẻ năn nỉ kia, nội tâm hắn bỗng chốc mềm nhũn.
Khương Khinh Linh thấy thần sắc Lục Ly hoà hoãn xuống, vội vàng tiếp tục khẩn cầu nói:
- Thật đấy, Lục Ly! Chúng ta không làm gì cả, ta chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, ngươi bồi ta được không? Nhiều năm như vậy ta chưa được có cảm giác ngủ ngon lần nào. Ta ngủ thiếp rồi ngươi lại đi, được không? Ta thật rất sợ hãi...
Trái tim Lục Ly triệt để bị hòa tan, hắn trách lầm Khương Khinh Linh.
Nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi trong mắt Khương Khinh Linh, hắn không khỏi đau lòng. Mặc dù Khương Khinh Linh tự biến mình thành cánh hoa hồng đầy gai, nhưng nội tâm nàng thật ra lại vô cùng yếu ớt, yếu ớt hơn cả những nữ tử bình thường.
Lúc này ở trong mắt Lục Ly, Khương Khinh Linh không còn là tiểu thư Khương gia cao cao tại thượng, không còn là một thiên tài tuyệt thế có được tư chất nghịch thiên, cũng không còn là nữ tử phóng đãng bất kham, mà là một cô bé đáng thương, một cô bé ngay cả đêm tối đều sợ hãi.
- Được rồi!
Lục Ly ngồi xổm xuống, vươn tay khẽ vuốt má Khương Khinh Linh nói:
- Tối nay ta không đi, ta giúp ngươi, ngươi an tâm ngủ đi, ngủ đi.
Khương Khinh Linh đưa tay ôm lấy eo Lục Ly, cứ vậy tựa ở trên đùi hắn. Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn lên, Lục Ly cũng lặng lẽ nhìn nàng, hai người đều không nói nửa lời, nhưng trên thuyền lại không có một tia khí tức kiều diễm, có chẳng chỉ là an tường và tĩnh lặng.
Lục Ly khẽ vuốt lưng và mái tóc Khương Khinh Linh, rất nhanh Khương Khinh Linh liền dần ngủ thiếp đi, ngủ rất ngon lành, rất nhẹ nhàng, trên mặt còn có nước mắt, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lục Ly không hề rời đi, nguyên một đêm vẫn cứ nhắm mắt ngồi xếp bằng trên thuyền. Trong đêm Khương Khinh Linh chợt tỉnh ba lần, mỗi lần đều đầu đầy mồ hôi, trong mắt toàn là hoảng sợ, nhưng sau khi thấy Lục Ly vẫn ở đó, lại lần nữa an tâm thiếp đi.
Lục Ly càng đau lòng, đồng thời âm thầm ghi hận đối với Tộc Vương Khương gia, người phụ thân kia phải ngoan tâm đến cỡ nào mới bức con gái mình thành thế này?
Tu luyện một đêm, trời tờ mờ sáng Lục Ly chuẩn bị rời đi, bằng không đợi khi Khương Khinh Linh tỉnh lại sợ rằng phải dây dưa thêm một ngày. Bắc Mạc còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, hắn cần sớm đi về phòng bị.
Thế là nhẹ nhàng ôm Khương Khinh Linh đặt ở trên giường, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra chăn mền nhẹ nhàng đắp lên cho nàng. Sau đó nhìn Khương Khinh Linh đang ngủ ngon lành một cái, nhẹ nhàng đi ra.
Đợi lúc Lục Ly đi ra khoang thuyền, Khương Khinh Linh nãy giờ một mực nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, nàng nhìn theo bóng lưng Lục Ly, khóe miệng lộ ra một tia ý cười ngọt ngào, sau đó lần nữa ngủ say.
…
Ra khoang truyền, đứng ở trên boong, Lục Ly tìm Khương Hoằng nơi xa vẫy vẫy tay. Khương Hoằng điều khiển một chiếc thuyền khác đi tới, Lục Ly lên thuyền để Khương Hoằng dẫn mình rời đi.
- Lục công tử, đêm qua...
Chờ thuyền bắt đầu khải trình, Khương Hoằng tái mặt nhìn Lục Ly hỏi. Lục Ly khoát tay nói:
- Chúng ta không làm gì cả, chỉ uống rượu một đêm thôi.
- À...
Khương Hoằng khẽ thở dài một hơi, đêm qua có rất nhiều thần niệm cường đại quét tới trong thuyền, nếu Lục Ly làm gì, sợ rằng lúc này hắn đã phơi thây trong Linh Lung Hồ.
Chờ thuyền chạy đến bến tàu, Khương Hoằng dẫn đám người Lục Ly đi ra. Men theo bến tàu đi về phía trước vài bước, Khương Hoằng đột nhiên nhìn thấy ven hồ trước mặt có một người đang câu cá.
- A!
Nhìn thấy người kia, sắc mặt Khương Hoằng khẽ biến, người kia nhàn nhạt liếc tới, Khương Hoằng lập tức ngậm miệng.
Lục Ly và Minh Vũ cũng nhìn người này, thấy là một trung niên nho nhã, tướng mạo khôi ngô, phong thái như ngọc, ánh mắt thâm thúy, sâu như đáy hồ.
Quan trọng nhất chính là, khí tức người này vô cùng cường đại, hai người đều cảm ứng không được cảnh giới, hẳn chí ít phải là Nhân Hoàng.
- Khương Hoằng, để cậu thanh niên này tới ngồi một lúc với ta, các ngươi ra bên ngoài chờ.
Người trung niên nhàn nhạt nói một câu, Khương Hoằng liền vội vàng khom người. Quay sang nhìn Minh Vũ một cái, Lục Ly trầm ngâm một lát rồi cũng khoát tay, Minh Vũ đi theo Khương Hoằng lui ra.
- Cậu thanh niên, tới ngồi một lát.
Người trung niên vẫy vẫy tay, chỉ chỉ ụ đá bên cạnh. Lục Ly nghĩ nghĩ liền tiến lại, cũng không hành lễ, bất động thanh sắc ngồi xuống, ánh mắt không nhìn người trung niên, mà ngắm nhìn hồ nước xa xa.
Người trung niên không nói gì, chăm chú nhìn cần câu, lát sau đã có cá mắc câu, hắn kéo mạnh, một con cá chép to béo được câu lên.
Hắn lấy lưỡi câu ra khỏi miệng cá, sau đó ném lại vào trong hồ, lúc này mới mỉm cười nhìn sang Lục Ly nói:
- Cậu thanh niên, sao không nói chuyện? Cũng không hành lễ với bản tọa? Lá gan ngươi rất lớn.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti nhìn sang người trung niên nói:
- Lá gan ta trước nay vẫn luôn rất lớn, bằng không cũng đã không bị trục xuất khỏi Lục gia. Các chủ, nhìn bộ dạng ngươi có vẻ cũng không giống người quá để ý hư lễ, làm gì cứ phải muốn vãn bối cúi đầu với ngươi?
- Hả?
Khóe miệng người trung niên nhếch lên ý cười, nhàn nhạt hỏi:
- Sao ngươi đoán ra được thân phận ta? Chẳng lẽ trước kia thấy qua chân dung của ta?
- Không có!