Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hây!
Quyền đầu Mông Họa nện tới từng tên Lục Ly, quyền đầu vung tới đâu, không gian nơi đó đều chấn đãng, phân thân Lục Ly bị nhẹ nhàng đánh tan.
Chỉ là Lục Ly không ngừng phân thân, không ngừng đâm tới Mông Họa. Mông Họa lo lắng trong này có chân thân, một khắc cũng không dám dừng lại, liên tục vung lên thiết quyền.
Thời gian một nén hương đã sắp hết.
Lục Ly lại không có ý dừng lại, tiếp tục phân thân công kích Mông Họa, bản tôn trên không cũng bay xuống. Lần này triệt để không phân rõ đâu là bản tôn, đâu là chân thân.
Hây!
Lục Ly lại một hơi phân ra mười phân thân khác nhau, sau đó đồng loạt từ bốn phương tám hướng tấn công Mông Họa, có mấy phân thân từ dưới công kích lên, đâm thẳng quần da thú của Mông Họa.
Quần da thú chính là mệnh căn của Mông Họa, nơi đó chính là điểm yếu chí mạng của Thái Thản Tộc. Toàn thân Thái Thản Tộc đều có được sức phòng ngự rất khủng bố, chỉ riêng duy nhất nơi này là lực phòng ngự tương đối yếu.
Bởi thế Mông Họa rất chú trọng nơi này, trong mắt lóe lên quang mang bạo ngược, song quyền đột nhiên vung lên, từng làn sóng chấn đãng khuếch tán ra, thoáng chốc liền đánh tan mấy phân thân.
Xuy xuy
Từ ba hướng còn lại vẫn có phân thân đánh tới, bên trái có bốn tên phân thân nhắm thẳng đầu Mông Họa mà đâm. Mông Họa dù không sợ đâm, nhưng bị đánh trúng đầu sẽ rất mất mặt, bởi thế lại vung ra mấy quyền đánh tan đám phân thân kia.
Hưu!
Đúng lúc này, mấy phân thân sau lưng hắn đột nhiên đổi hướng, bay chúi xuống bên dưới, ngoài ra còn có hai phân thân chia nhau đâm tới hai bên ngực.
Mông Họa bạo nộ, đột ngột quay người nện tới phân thân phía dưới, chìa lưng lộ ra trước kiếm của hai phân thân còn lại.
Kiếm của Lục Ly chỉ là Huyền khí Thiên giai bình thường, ở trong mắt Mông Họa dù một tên trong đó có là chân thân cũng không sao. Bởi vì lực phòng ngự sau lưng hắn là cường đại nhất, mặc cho Lục Ly đâm đều vô sự.
Oanh!
Mấy quyền đánh tan đám phân thân phía dưới, ánh mắt Mông Họa chợt trở nên băng lãnh dị thường. Hiện tại chỉ còn lại hai phân thân, trong đó nhất định có một tên là chân thân. Lần này hắn tuyệt đối không cho phép mình thất bại, phải một quyền nện tiểu tử nhân loại ghê tởm kia thành thịt nát.
Xùy
Hai thanh trường kiếm phá không mà đến, bất thần đâm lên lưng Mông Họa, kéo ra từng đạo tia lửa, cơ thịt trên lưng Mông Họa tựa như hàn thiết rèn đúc mà thành, không cách nào xuyên phá nổi.
Mông Họa nhếch môi cười một tiếng, đang định quay lưng hung hăng nện tới Lục Ly. Đúng lúc này, sâu trong lòng hắn bất ngờ truyền đến cảm giác nguy hiểm trí mạng.
- Chiến đấu kết thúc!
Phía xa xa đám người Dạ Tra nhìn thấy tay phải Lục Ly vốn một mực không nhúc nhích đột nhiên đâm ra, ai nấy đều nhếch miệng cười. Tuy bọn họ không biết móng vuốt này uy lực thế nào, nhưng thoáng nhìn qua đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Lục Ly mưu đồ lâu như vậy chính là vì giờ phút này, làm sao có thể thất bại?
Quả nhiên!
Huyết trảo nhẹ nhàng đâm vào sau lưng Mông Họa, Mông Họa bạo rống một tiếng, sau lưng bất ngờ xuất hiện từng đạo lân phiến màu ám kim. Tốc độ Lục Ly đâm vào thoáng giảm yếu, nhưng trên móng vuốt lại lóe lên ánh bạc, móng vuốt vẫn cứ thuận lợi đâm tới, nhẹ nhàng nhích gần sát trái tim Mông Họa.
Hưu!
Nháy mắt, Lục Ly bỗng chợt thu hồi huyết trảo, Mệnh Luân dưới chân, cấp tốc thối lui, cười nhạt một tiếng chắp tay nói:
- Mông trưởng lão, đa tạ.
Sau lưng Mông Họa có một vết đâm sâu, trên đó máu tươi tuôn ra như suối, Mông Họa lại hồn nhiên không để ý, sửng sốt nhìn đăm đăm cánh tay Lục Ly.
Lúc này hai tay Lục Ly ôm thành quyền, huyết trảo sớm được giải trừ. Bởi thế nhìn qua cánh tay trắng nõn thon dài, không khác gì tay bình thường. Chỉ là lúc này trên tay phải toàn là máu, còn đang tí tách nhỏ xuống thành hàng.
Mông Họa và ba người Thái Thản Tộc đều nhìn chằm chằm cánh tay Lục Ly, trong mắt đầy vẻ kinh nghi. Vừa rồi tay Lục Ly một mực giấu trong tay áo, tốc độ lại cực nhanh, còn đưa lưng về phía ba người Thái Thản Tộc, bọn hắn đều không thấy được rõ ràng.
Giờ đây nhìn lại, song không phát hiện được vấn đề. Bởi thế trong mắt đám người Mông Họa toàn là vẻ kinh ngạc nghi hoặc, không biết Lục Ly cào nát lưng Mông Họa, đâm vào sát tim hắn bằng cách nào.
- Thánh Chủ uy vũ!
Mông Trí hét lớn, hắn rất rõ ràng sức phòng ngự của Thái Thản Tộc, bọn họ không hề yếu thua Mãnh Tượng Tộc bao nhiêu. Hơn nữa đến lúc sinh tử quan đầu, trên lưng Mông Họa còn hiện ra lân phiến màu ám kim, lại vẫn bị huyết trảo nhẹ nhàng đâm xuyên, chiến lực Lục Ly khiến Mông Trí càng thêm kiên định quyết tâm đi theo.
Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, tốc độ lại sánh ngang Nhân Hoàng, lực công kích có thể nhẹ nhàng phá mở phòng ngự của Mông Họa. Còn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, lại cho hắn thời gian mấy chục năm không biết còn sẽ trưởng thành đến mức nào?
- Thánh Chủ uy vũ!
Mấy người Dạ Tra cũng khom lưng quát khẽ, tròng mắt sáng lên lấp lánh. Thủ đoạn vừa rồi của Lục Ly hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, khiến bọn hắn thấy được hy vọng càng lớn.
- Mạnh thật!
Bạch Thu Tuyết âm thầm cảm khái, lúc này tròng mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi còn hiển lộ ngân trảo, bộ dạng rất khác thường, thế nhưng nàng không hề để ý. Trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, dù Lục Ly có biến thành một tên nửa người nửa thú, nàng cũng sẽ không oán không hối đi theo Lục Ly.
Mông Họa sửng sốt đứng đó một hồi lâu, lát sau mới lấy ra một viên đan dược từ trong Không Gian Giới Chỉ, nuốt vào, trầm giọng nói:
- Tài nghệ không bằng người, Mông Họa nhận thua. Bản tọa đi mời Tộc Vương tới, chư vị chờ ba ngày, còn về Tộc Vương tới sẽ nói thế nào, bản tọa quản không được.
Mông Họa thoải mái nhận thua, khiến Lục Ly rất có hảo cảm, tâm địa chủng tộc này không gian xảo như Nhân tộc, nói một là một hai là hai, có chơi có chịu, rất không sai.
- Là tại hạ mưu lợi mà thắng, Mông trưởng lão đừng bận tâm!
Lục Ly đưa cho Mông Họa bậc thang để hạ xuống, Mông Họa lại không lĩnh tình, hừ lạnh một tiếng nói:
- Thắng là thắng, thua là thua. Không có gì để nói cả, vừa rồi ngươi không thu tay, bản tọa đã chết.