Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lấy ra một ít thịt khô bắt đầu nhai nuốt, Tứ trưởng lão vội vàng phái người chuẩn bị đồ ăn, Lục Ly lại khoát tay ngăn lại.
Hắn sao vào trầm tư, phía Bạch Thu Tuyết đã có Bạch Hạ Sương trông chừng, hắn không cần lo lắng, có thể đi làm việc của mình.
Hoang giới có nhiều linh tài như vậy, cần cầm ra buôn bán, sau đó đổi lấy linh tài cần cho mấy tên trưởng lão Thái Thản Tộc linh tài. Nếu đám người Nghiệp Cơ và Thái Thản Tộc có thể đột phá ra được một hai tên Nhân Hoàng, thế lực dưới tay hắn liền sẽ mạnh lên nhiều, chí ít lần sau Lục Phong Hỏa Lục Toan bắn lén, hắn không đến nỗi bó tay chịu trói.
Vấn đề là...
Những linh tài này bán thế nào?
Bắc Mạc tài nguyên khan hiếm, đồ tốt gần như không có, mạo muội cầm theo một nhóm linh tài trân quý đi giao dịch, rất dễ dẫn lên các đại gia tộc chú ý. Một khi truy ra nguồn gốc, sợ rằng rất nhanh sẽ bại lộ. Dù không bại lộ, cũng sẽ có đại gia tộc sinh tâm ngấp nghé.
Ngay khi Lục Ly đang trầm tư, nơi xa một con thú nhỏ bay vụt đến, hóa thành một đạo bóng trắng nhào vào trong ngực Lục Ly.
Hí hí
Mấy ngày nay Tiểu Bạch một mực đi dạo xung quanh, Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc biết đây là linh sủng của Lục Ly, để Dạ Xoa tộc phụ cận chú ý Tiểu Bạch chút, tuyệt đối không thể thương hại đến nó.
Tiểu Bạch ngủ say lâu như vậy, Lục Ly lại giam mình trong phòng băng, nó rất nhàm chán. Dứt khoát đi ra dạo quanh khắp tứ xứ, đuổi cho dã thú nơi đây được một phen hốt hoảng.
Hí hí!
Tiểu Bạch thân thiết kêu lên vài tiếng, Lục Ly thấy được vẻ lo lắng trong mắt nó, hé miệng cười một tiếng, vuốt ve đầu Tiểu Bạch.
Két!
Đúng lúc này, chiếc ngọc phù bên hông Lục Ly đột nhiên vỡ vụn, tròng mắt hắn bất thần lạnh lẽo, đặt Tiểu Bạch trên vai, đưa tay lấy ra ngọc phù.
Ngọc phù cảnh báo này có ý nghĩa đặc thù, trên người Lục Ly mang theo mấy chiếc, theo như hiển thị trên ngọc phù. Bên ngoài hẳn là đang có phiền toái, lại không phải phiền toái trí mạng.
- Tống Kỳ đã chết, chẳng lẽ còn có dư nghiệt Tống gia?
Lục Ly khẽ nhíu mày, hiện tại hắn rất không muốn ra ngoài. Hoang giới còn chưa thống nhất, hắn lại không yên tâm Bạch Thu Tuyết. Nhưng Yên phu nhân đã đưa tin, nhất định là có chuyện mà nàng không xử lý được.
Nghĩ nghĩ, hắn liền đi vào dặn dò Bạch Hạ Sương mấy câu, để nàng ở lại đây bồi cùng Bạch Thu Tuyết. Đồng thời từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra cho nàng một ít Linh Lung Đan và Hồn Tinh, những này đủ cho Bạch Hạ Sương tu luyện tới Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Lục Ly lại gọi đến mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa, để bọn họ thông qua bí pháp đi hỏi dò tình hình đám người Mông Thần, đồng thời truyền tin để Dạ Tra đi tới lối ra Hoang giới, ngoài ra còn gọi Nghiệp Cơ trở về.
Phi Thiên Dạ Xoa đi, Lục Ly ngồi xếp bằng trong thành bảo, lẳng lặng chờ đợi. Nửa ngày sau Phi Thiên Dạ Xoa trở về, nói mấy câu với Tứ trưởng lão, Tứ trưởng lão giải thích nói:
- Tình hình chinh phạt rất thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì, phỏng chừng nhiều nhất nửa tháng sau liền có thể nhất thống Hoang giới. Tộc trưởng đã xuất hành tới lối ra Hoang giới, Nghiệp Cơ cũng đang bay trở về đây.
- Tốt!
Lục Ly yên tâm, lại dặn dò Tứ trưởng lão mấy câu, để hắn bảo vệ Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, nếu Bạch Hạ Sương làm loạn trực tiếp đánh ngất giam lại. Nếu hai tỷ muội xảy ra chuyện gì bất trắc, Lục Ly để Tứ trưởng lão đưa đầu tới gặp.
Dặn dò xong xuôi, Lục Ly một thân một mình bay đi. Hắn là Đại Đế Bắc Mạc, lâu như vậy không hiện thân, nhân tâm Bắc Mạc khẳng định sẽ bất ổn, cộng thêm Yên phu nhân cảnh báo, hắn nhất định phải đi ra ngoài một chuyến.
Đợi lúc Lục Ly đến lối ra Hoang giới, Dạ Tra đã tại chờ sẵn ở đây. Nhìn thấy dù sắc mặt Lục Ly rất âm trầm, nhưng khí sắc còn tính là không sai, trong lòng mới có chút yên tâm.
Lục Ly hỏi thăm vài câu về tình hình đám người Mông Thần, biết được hết thảy bình an, toàn bộ các đại tộc phụ dung Tinh Không Tộc đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn lại mấy tiểu tộc. Lấy chiến lực Mông Thần, thống nhất Hoang giới là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiệp Cơ không phải trở về một mình, còn có Mông Trí cũng theo về. Đây là Dạ Tra bố trí, dù sao thêm một cường giả thủ hộ sẽ càng thêm an toàn.
Lục Ly không có hỏi nhiều, trầm mặc dẫn theo Dạ Tra đi ra tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại ra hồ vực ma quỷ.
- Đưa tin cho Thiên Ngục Thành, triệu tập thêm một vài người thủ hộ chỗ này, lần sau nếu lại để người khác xông vào, ta cầm ngươi mà hỏi.
Lục Ly lạnh lùng nói một câu với trưởng lão Bạch gia trấn thủ ở phụ cận, sau đó để Dạ Tra mang theo cấp tốc bay tới Thiên Ngục Thành.
Vừa vào thành, Bạch Lãnh đã đứng chờ sẵn ở quảng trường. Thấy Lục Ly bình an trở về, hắn như trút được gánh nặng giải thích nói:
- Người Linh Lung Các đến, là một Nhân Hoàng và một vị tiểu thư, điểm danh nói muốn gặp ngươi. Tiểu thư kia nói nếu không nhìn thấy ngươi, nàng liền phá hủy Linh Đế Thành.
- Khương Khinh Linh?
Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia khó chịu, trước đó lúc Tống Kỳ xâm nhập vì sao Khương Khinh Linh không đến? Vì sao Nhân Hoàng Linh Lung Các không đến? Giờ đại chiến đã hạ màn, Khương Khinh Linh lại nghênh ngang dẫn theo Nhân Hoàng tới, còn muốn phá hủy Linh Đế Thành của hắn?
Tâm tình Lục Ly vốn đã rất kém, Khương Khinh Linh cố tình gây sự càng khiến hắn lửa giận công tâm, không nói nửa lời, cứ thế trầm mặt mang theo Dạ Tra Bạch Lãnh tiến vào truyền tống trận.
Ông!
Truyền tống trận Linh Đế Thành lấp lánh quang mang, sáng nguyên suốt gần nửa canh giờ. Đợi lúc thân hình đám người Lục Ly hiển hiện, trong hoàng cung có một nữ tử bay vụt lên không, nét mặt tràn đầy vui sướng nhìn Lục Ly khẽ kêu nói:
- Lục Ly, rốt cục ngươi đã trở về? Ngươi mà còn không về, ta liền hủy đi Linh Đế Thành này của ngươi.
Lục Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khương Khinh Linh tự nhiên không đâu lại nhắc tới chuyện này khiến hắn không khỏi nổi giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khương tiểu thư uy phong thật đấy, làm mưa làm gió ở Linh Lung Các thì cũng thôi, đằng này còn muốn chạy đến giương oai diễu võ ở Bắc Mạc chúng ta?