Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khương Khinh Linh kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao cao, nói:
- Bản tiểu thư cũng không đùa với ngươi, dù không biết cách giải độc, nhưng ta biết có nơi nhất định có thể giúp ngươi giải độc, điểm này hoàn toàn chuẩn xác, ngươi muốn biết? Vậy thì rửa chân cho ta đi.
- Được!
Lục Ly không chút do dự, nói với thị nữ đứng bên cạnh:
- Đi mang một chậu nước ấm tới.
- Hả...
Khương Khinh Linh không ngờ một nam tử đỉnh thiên lập địa như Lục Ly nói rửa chân liền rửa chân cho nàng, lập tức có chút không được tự nhiên. Chẳng qua tính tình nàng vốn cũng không nhỏ, lúc này đã ra đòn, làm sao có thể chịu thua?
Rất nhanh thị nữ liền mang ra một chậu nước ấm, Lục Ly không nói hai lời đặt ở trước mặt Khương Khinh Linh, sau đó nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng giúp nàng cởi giày.
- Ai nha…
Khương Khinh Linh không khỏi có chút thẹn thùng rụt cước lại, Lục Ly lần nữa bắt lấy, cởi giày, còn vén váy lên, lộ ra hai đoạn bắp chân trắng như bạch ngọc.
Lục Ly không phải là chân khống, nhưng lúc này chiêm ngưỡng chân ngọc Khương Khinh Linh đều không khỏi bất giác cảm thán. Đây đúng là kiệt tác của tạo hóa, tăng một phần quá mập, giảm một phần thì quá gầy.
Khương Khinh Linh lại muốn rụt cước về, Lục Ly bá đạo đặt xuống trong nước, sau đó tự tay giúp nàng rửa chân. Khương Khinh Linh luống cuống, đỏ mặt nói:
- Lục Ly, ta đùa với ngươi thôi, không cần ngươi rửa...
Lục Ly đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Cách giải độc là đùa, hay rửa chân mới là đùa?
Khương Khinh Linh quay đầu đi, không dám đối mặt với Lục Ly, đồng thời cắn môi nói:
- Rửa chân, chân người ta còn chưa bị nam tử nào sờ qua, không cần ngươi rửa.
- Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì làm được!
Lục Ly hung hăng trừng Khương Khinh Linh một cái, nói:
- Nếu ngươi gạt ta, tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, Lục Ly cũng không quản Khương Khinh Linh, cứ thế chăm chú giúp nàng xoa bóp chân. Đôi chân ngọc này quá đẹp, ba tấc kim liên, làn da bóng loáng như trứng gà luộc, sờ tới sờ lui cảm giác rất là dễ chịu.
Khương Khinh Linh không nói gì nữa, đỏ mặt nhìn Lục Ly giúp mình rửa chân, rất nhanh đôi mắt hồ ly liền cười thành vành trăng khuyết, khóe môi nhếch lên ý cười mê người, nhất thời có chút ngây dại.
Hai nén hương sau, Lục Ly dùng khăn giúp nàng lau sạch sẽ hai chân, lại đeo giày vào, mới sai thị nữ bưng nước đi xuống.
Nghiêm mặt hỏi:
- Được rồi, chuyện của ta đã làm xong, cách giải độc đâu?
- À!
Khương Khinh Linh cúi đầu, phải qua mười mấy nhị thở mới khôi phục nét mặt bình thường, nàng nhíu mày nói:
- Lục Ly, ta từng đọc qua một chút bí sử của Khương gia, bên trong có ghi chép về Thần Tiên Tử. Độc này thật ra là vu độc, muốn giải chỉ có cường giả Vu Tộc Thánh Tiên đại địa mới làm được. Nghe đồn một vị đại trụ trì Đại Phật Tự cũng có thể giải, chẳng qua vị đại trụ trì kia đã ba trăm năm không tiếp khách, hơn nữa địa vị người đó ở Đại Phật Tự rất cao, dù là Khương Vô Ngã đích thân đi cầu, sợ rằng cũng sẽ không ra tay.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chuyển lạnh, trầm giọng nói:
- Những điều ngươi nói ta đều biết, thế thì khác gì là nói nhảm! Đây chính là cách giải độc của ngươi?
- Gấp cái gì?
Khương Khinh Linh liếc mắt lườm Lục Ly một cái, sau đó nói tiếp:
- Ta biết có một nơi mà cường giả trong đó tuyệt đối có thể giải độc. Đừng nói Thần Tiên Tử, dù là vu độc khủng bố nhất đều có thể giải được.
- Chỗ nào?
Ánh mắt Lục Ly đột ngột sáng rực lên.
- Thí Ma Điện!
Khương Khinh Linh phun ra ba chữ, sau đó thấp giọng dặn dò:
- Lục Ly, việc này không thể truyền ra ngoài, nếu bị mười hai Vương tộc biết được, ta sẽ phiền phức to.
Lục Ly nhíu mày, trong đầu hiện lên một chút tin tức, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Có liên quan đến Thí Ma chiến trường?
- Ừ!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Thí Ma chiến trường chính là do Thí Ma Điện khống chế, võ giả Địa Tiên các gia tộc một khi đạt tới số tuổi nhất định đều phải tới Thí Ma chiến trường, gia nhập Thí Ma Điện, đó là thế lực mạnh nhất của Thần Châu đại địa chúng ta. Chẳng qua mục đích Thí Ma Điện chỉ là thủ hộ Thần Châu đại địa, chưa từng xen vào bất cứ phân tranh nào, người Thí Ma Điện cũng chưa từng xuất hiện ở Thần Châu đại địa, một mực vẫn ở Thí Ma chiến trường.
Thí Ma chiến trường, nơi này Lục Ly biết.
Thần Châu đại địa nằm ở chính giữa Đấu Thiên Giới, đông tây nam bắc lần lượt có bốn khối đại địa, Bắc Man đại địa, Thần Doanh đại địa, Thánh Tiên đại địa và Tây Vũ đại địa.
Dị tộc ở bốn khối đại địa này không lúc nào là không muốn xâm nhập Thần Châu đại địa, nhằm chiếm giữ mảnh đất trù phú nhất ở Đấu Thiên Giới.
Thí Ma chiến trường chính là nằm giữa bốn khối đại địa và Thần Châu đại địa, võ giả Địa Tiên các gia tộc sau khi đạt tới niên kỷ nhất định đều sẽ tới nơi này khai chiến với dị tộc, thủ hộ Thần Châu đại địa.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Ngươi xác định cường giả Thí Ma Điện chắc chắn có thể giải được kịch độc Thần Tiên Tử? Đây chính là một trong mười đại kịch độc Trung Châu.
- Ngươi đần thế!
Khương Khinh Linh nhếch môi bất mãn nói:
- Thí Ma Điện và cường giả bốn tộc chiến đấu bao nhiêu năm? Đấu với cường giả Vu tộc Thánh Tiên đại địa bao nhiêu năm? Nếu bọn hắn không giải được vu độc, Thần Châu đại địa chúng ta sớm đã bị Vu tộc chiếm lĩnh, Nhân tộc chúng ta cũng đều bị Vu tộc hạ độc chết sạch.
- Đúng nhỉ!
Lục Ly như chợt tỉnh ra, Khương Khinh Linh nói có lý. Cường giả Thí Ma Điện thời thời khắc khắc tranh đấu với Vu tộc, nhất định là sẽ có cách giải độc.
Tâm tư Lục Ly thoáng chốc hoạt lạc lên, chỉ cần có đường là được, dù con đường ấy có gian nan, hắn cũng phải đi. Trăm năm thời gian rất dài, hắn không tin mình không giúp được Bạch Thu Tuyết giải độc.
Thế là xoa xoa tay hỏi:
- Đi Thí Ma Điện thế nào? Ta phải làm sao mới có thể cầu được cường giả Thí Ma Điện ra tay?
- Thí Ma Điện tự nhiên là ở Thí Ma chiến trường, không phải vừa rồi đã nói với ngươi rồi ư?
Khương Khinh Linh lần nữa lườm hắn một cái, sau đó lại thở dài nói:
- Chẳng qua ngươi muốn cầu bọn hắn ra tay? Đừng có nằm mơ.