Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khương Thiên Thuận sớm đã chờ ở bên ngoài, vừa thấy hai người xuất quan, lập tức dẫn tiến vào trong một đại điện.
Trong đại điện đứng tổng cộng mười một người, tuổi tác ai nấy đều không nhỏ, ít nhất hẳn cũng phải hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, rất nhiều người phỏng chừng đều gần tới ba mươi.
Nhóm người ngày gồm tám nam, ba nữ, đều mặc chiến khải, tư thế hiên ngang. Lục Ly liếc nhìn một cái, trong lòng không khỏi thất kinh, bởi vì tất cả mười một người này đều là Quân Hầu Cảnh, có một người thậm chí đã đạt tới Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
- Gặp qua Khinh tiểu thư!
Ánh mắt toàn bộ mười một người khóa chặt lên thân Khương Khinh Linh, sau đó khom mình hành lễ, còn về Lục Ly đứng phía sau, bọn họ đều tự động lơ là.
- Linh Nhi!
Khương Thiên Thuận chỉ vào mười một người nói:
- Đây đều là con em ưu tú nhất của các thế lực phụ thuộc Linh Lung Các, có người chắc ngươi cũng biết. Mục đích bọn hắn tới đây lần này chính là bảo hộ ngươi, nếu ngươi chết, bọn hắn chỉ còn nước tuẫn táng theo, bởi thế trong tiểu chiến trường lần này, ngươi tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.
- Khương Hỗ!
Khương Thiên Thuận quát khẽ một tiếng, một tên thanh niên tuổi tác có vẻ hơi lớn bước ra, khom người nói:
- Lão các chủ, Khương Hỗ có mặt!
Khương Thiên Thuận gật đầu nói:
- Lần này do ngươi dẫn đội, nếu Linh Nhi làm loạn, ngươi có thể trực tiếp đánh ngất nàng, sau đó mang về đại doanh. Đợi nửa năm qua đi, lập tức mang về.
- Vâng!
Khương Hỗ chắp tay lĩnh mệnh, Lục Ly khẽ nhếch môi, hắn sớm đoán được Khương Thiên Thuận tất có bố trí. Chẳng qua hắn không phản cảm, bởi vì hắn cũng không hi vọng Khương Khinh Linh xảy ra chuyện.
Ánh mắt hắn có chút mong chờ, tiểu chiến trường sắp bóc mở, thiên tài thế hệ này của tứ tộc đều sẽ hội tụ về đây.
Có thể cứu sống được Bạch Thu Tuyết cứu sống, có thể tìm ra Lục Linh, cứu được Lục Nhân Hoàng hay không, hết thảy đều dựa hết vào chuyến đi tiểu chiến trường lần này.
Một ngày sau, phía thành bắc, trên một quảng trường nhỏ bên ngoài đại điện, đám đông đứng chật ních, liếc nhìn chỉ thấy chi chi chít chít, không tìm ra điểm cuối, ít nhất phải có trên vạn người.
Bình thường tối đa chỉ chừng khoảng bốn năm ngàn người tiến vào tiểu chiến trường, giờ đây nhân số lại đã quá vạn, có thể thấy lần này náo nhiệt cỡ nào. Nếu võ giả thanh niên tứ tộc không nhiều, tuyệt đối sẽ bị phía Nhân tộc nghiền áp.
Lúc Lục Ly và Khương Khinh Linh đi đến quảng trường, cả hai đều bị dọa cho không nhẹ. Nhiều người tiến vào thế này? Sợ là võ giả tuổi trẻ tứ tộc không đủ cho bọn hắn giết? Không thể đánh giết dị tộc, bọn hắn làm sao giành được điểm tích lũy?
Hoa
Khương Khinh Linh vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đặc biệt là đám công tử trẻ tuổi, tròng mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Khương Khinh Linh là mỹ nữ không tệ, dung mạo cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong hàng ngũ tiểu thư các đại gia tộc. Trước kia không có công tử nào để ý là bởi thanh danh nàng không được tốt cho lắm, nghe đồn khá là phóng đãng, sinh hoạt cá nhân không được lành mạnh.
Công tử đại gia tộc tự nhiên không thể qua loa với chuyện hôn nhân, tuyệt đối sẽ không cưới về nữ tử lắm điều tiếng, bởi thế có rất ít công tử đại gia tộc theo đuổi Khương Khinh Linh.
Giờ thì khác!
Khương Khinh Linh mang trên mình đầu hàm “thiên kiêu tương lai”, chẳng khác gì trên thân tự mang hào quang. Cùng là nữ tử tư sắc tương đồng, một người là tiên nữ, một người lại là cô bé lọ lem, kẻ trước tự nhiên sẽ cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn kẻ sau rất nhiều, cũng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Lúc này Khương Khinh Linh cũng cảm thấy tự thân mang thần quang, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều như muốn câu hồn đoạt phách, nhất là đôi mắt hồ ly kia, vạch đi hồn phách không ít công tử tại trường.
Trái lại, các tiểu thư đại gia tộc đều nhìn Khương Khinh Linh bằng ánh mắt có chút khinh thường. Mặc dù trên mặt, trong mắt không biểu lộ quá nhiều thần tình, nhưng nội tâm lại đều âm thầm khó chịu. Phỏng chừng đang mắng con điếm này chẳng qua là vận khí tốt chút, dù sau này trở thành thiên kiêu, cũng vẫn là một con điếm.
Lục Ly rất đê điều, không đi sát bên cạnh Khương Khinh Linh, mà đứng ở sau lưng đám người Khương Hỗ, lặng lẽ quan sát đám công tử tiểu thư quanh bốn phía.
Rất nhanh, tròng mắt hắn sáng lên, bởi vì hắn thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư. Đây là hai thiên tài tuổi trẻ Lục gia duy nhất được đến cảm tình từ Lục Ly, không ngờ lần này bọn họ cũng tới.
- Lục Toan Lục Nghê cũng tới!
Song rất nhanh sắc mặt Lục Ly lại trầm xuống, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đứng bên người công tử áo bào hoa, được một đám đông vây quanh như là chúng tinh ủng nguyệt, không phải Lục Toan Lục Nghê thì còn là ai?
Ánh mắt bốn người Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư không nhìn về phía Khương Khinh Linh, mà đang tìm kiếm trong đội ngũ theo phía sau, cuối cùng toàn bộ đều khóa chặt lên thân Lục Ly.
Lục Ly lần lượt chạm mắt với bốn người, ánh mắt hắn nhìn Lục Lân Lục Hồng Ngư rất thân thiết, đến lúc nhìn sang Lục Toan Lục Nghê cũng là mỉm cười, nhưng ý cười này nhìn thế nào đều giống như là đang cười lạnh.
Đám công tử tiểu thư khoái tốc đi tới, dù là các tiểu thư vừa rồi lộ vẻ khinh thường đối với Khương Khinh Linh, lúc này cũng đều cười mỉm tiến lại.
Bất luận trong lòng chán ghét Khương Khinh Linh thế nào, bất luận sau lưng đấu đá ra làm sao, ngoài mặt đại gia tộc vẫn rất chú trọng lễ nghi. Tuyệt sẽ không ngay mặt vạch trần nhau, làm vậy sẽ chỉ khiến người ngoài chê cười.
Lục Ly thu lại ánh mắt từ trên thân mấy người Lục Toan Lục Nghê, lặng lẽ quan sát đám công tử đại gia tộc đi tới. Sau khi quét nhìn một lượt, hắn ngấm ngầm gật đầu, các công tử tiểu thư của mười hai Vương tộc quả nhiên đều không sai, toàn là Quân Hầu Cảnh, không hề thấy được một tên võ giả Bất Diệt Cảnh nào.
Ba mươi tuổi trở lên không thể tiến vào tiểu chiến trường, trong nhóm này có mấy người Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới chừng hai mươi, thiên tư như thế đã tính là vô cùng biến thái.
Trong nhóm này nổi bật nhất là năm người, Lục Toan tự nhiên là một trong số đó, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Kim Cương huyết mạch.