Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa Lục Ly còn muốn bắt một tên Ma tộc làm nô lệ, dùng để thí nghiệm công kích linh hồn. Lục Ly phân thân ra, sau đó nhẹ nhàng lách mình tránh qua bốn tên Man tộc, cấp tốc đuổi theo hai tên Ma tộc đang đào tẩu. Vẻn vẹn nửa nén hương, hắn liền đã nhẹ nhàng đuổi kịp, liếc thấy sắc mặt hoảng hốt của tám tên Ma tộc treo sau lưng Man tộc, trong lòng Lục Ly và Khương Khinh Linh đều dâng lên khoái cảm như đang săn thú thành công.
- Không đúng!
Song rất nhanh Lục Ly liền cảm giác được có gì đó không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào. Khương Khinh Linh thấy thần sắc đó của Lục Ly, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nàng chăm chú nhìn đám Ma tộc kia mấy lần, kinh hô nói:
- Không đúng, thiếu đi mấy tên Ma tộc.
- Đúng rồi!
Lục Ly cũng kịp nhận ra, vừa rồi có hơn mười tên Ma tộc đào tẩu, giờ lại chỉ còn tám tên, hắn vội lần nữa phóng ra phân thân, đồng thời bản tôn đang định rời khỏi chỗ này.
Phanh phanh phanh!
Từng tầng mặt đất dưới chân đột nhiên nổ tung, tiếp đó năm đạo thân ảnh tóe bắn mà ra, trong tay mỗi tên Ma tộc đều cầm theo một chiếc gai nhọn lấp lánh u quang.
Ông!
Cùng lúc, thân thể đám Ma tộc trên thân Man tộc cũng lóe lên hắc quang, tốc độ tăng nhanh, hóa thành từng đạo bóng đen vọt tới Lục Ly và Khương Khinh Linh.
Xùy.
Tên thủ lĩnh tiểu đội Man tộc kia chợt tan biến ngay giữa không trung, tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Sâu trong linh hồn Lục Ly và Khương Khinh Linh dâng lên cảnh giáo nguy hiểm trí mạng, tựa hồ chỉ một giây sau liền sẽ bị giết chết.
- Âm mưu!
Ma tộc rút lui chỉ là giả tượng, đây là âm mưu, nhìn vẻ bạo ngược và hung tàn trong mắt đám Ma tộc kia, rõ ràng chúng căn bản không nghĩ tới đào tẩu, khi nãy rút đi chỉ là nhằm dụ Lục Ly và Khương Khinh Linh vào bẫy.
- Chuẩn bị liều mạng!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, tốc độ kẻ địch tăng nhanh, giờ đã không kịp trốn, chỉ còn cách liều mình tử chiến.
Đối với Lục Ly mà nói, đám Ma tộc vọt tới trước mặt và Ma tộc bay vụt lên từ dưới đất không có uy hiếp gì quá lớn, uy hiếp lớn nhất là ở chỗ tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc đột nhiên bốc hơi kia.
Chỉ chớp mắt, trong lòng Lục Ly đã có kế hoạch ứng đối, hắn phân ra mấy chục phân thân phóng xuống dưới, đi cầm chân bảy tên Ma tộc đang vọt đến. Đồng thời quát to với Khương Khinh Linh:
- Phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp và Bản Mệnh Châu, nện xuống đám Ma tộc dưới kia.
Đoạn thời gian này Khương Khinh Linh đã quen với việc nghe lệnh chỉ huy từ Lục Ly, giờ đây căn bản không chút nào do dự, lập tức thả ra Phệ Hồn Ma Điệp và Bản Mệnh Châu bay vụt xuống dưới.
Vù vù!
Hình xăm trên người năm tên Ma tộc phía dưới khẽ động, biến thành từng con rắn rết bọ cạp bay thẳng lên, Lục Ly há mồm trầm hống:
- Cút!!!
Long Ngâm thần kỹ không có ảnh hưởng quá lớn đối với Ma tộc, nhưng lại có thể chấn động không gian, dẫn lên cuồng phong gào thét. Vừa hô lên, tầng tầng không gian dưới chân lập tức ba động, cuồng phong cuốn thốc tới, khiến cho tốc độ đám độc vật kia giảm mạnh.
Tốc độ độc vật chậm đi, Phệ Hồn Ma Điệp lại không bị ảnh hưởng, thoáng chốc liền tràn vào trong người năm tên Ma tộc phía dưới. Tiếp đó Bản Mệnh Châu hung hăng nghiền áp xuống, đè lên năm tên Ma tộc. Bản Mệnh Châu quá lớn, rất nhanh liền nghiền năm tên Ma tộc thành thịt nát.
- Quả nhiên!
Năm tên Ma tộc chết đi, độc trùng dồn dập tứ tán, không còn tiến công lên nữa, Lục Ly như trút được gánh nặng. Dù hắn đã sớm suy đoán ra kết quả này, nhưng nếu sai một bước, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì kẻ địch lớn nhất của hắn không phải năm tên kia, cũng không phải bảy tên Ma tộc đang vọt đến từ đằng sau, mà là tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc vừa rồi đột nhiên biến mất ngay giữa không trung.
- Khương Khinh Linh, phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp tấn công bảy người kia!
Lục Ly bạo rống một tiếng, tiếng nói này vận dụng Long Ngâm thần kỹ, dẫn lên chấn động rền vang, Màng nhĩ Khương Khinh Linh khẽ đau nhói. Lúc này Lục Ly bỗng chợt nhắm mắt lại, thả ra thần niệm đi cảm ứng không gian bốn phía.
Xuy xuy!
Không gian trên đỉnh đầu nổi lên gợn sóng, tiếp đó một bóng người như u linh hiện ra, một chiếc gai nhọn lấy tốc độ cực kỳ khủng bố đâm thẳng tới đầu Lục Ly.
Dù cho Lục Ly đang một mực cảm ứng không gian ba động, nhưng nơi người này xuất hiện lại ở ngay trên đỉnh đầu Lục Ly, tốc độ tấn công thực sự quá nhanh, căn bản không kịp tránh né hay phản ứng.
Thời khắc sống còn, Lục Ly lại vẫn không chút bối rối, thần niệm hóa thành mũi đao nhọn đột nhiên đâm vào não hải tên Ma tộc trên đỉnh đầu. Đồng thời cánh tay giấu trong tay áo tay biến thành huyết trảo, hung hăng chộp tới gai nhọn.
Ông!
Cùng lúc, hình xăm rắn độc trên người tên thủ lĩnh Ma tộc kia cũng động, hóa thành hắc quang đầy trời cắn tới Lục Ly, nếu Lục Ly không ngăn trở, hắn sẽ bị rắn độc cắn chết tươi.
Vấn đề là...
Nếu Lục Ly đi tấn công rắn độc, hắn sẽ không cách nào ngăn cản gai nhọn trong tay Ma tộc, đến khi ấy kết cục vẫn là một chữ, “chết”.
Khương Khinh Linh vừa mới phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp công tới bảy tên Ma tộc phía xa xa, lúc này khó mà phản ứng kịp. Nàng trợn tròn mắt nhìn lên mấy chục con rắn độc từ trên không bay vụt xuống, lập tức bị dọa sợ, không biết phải ứng đối thế nào.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly biết tạm thời không cách nào dựa được vào Khương Khinh Linh, mà dù hắn để Khương Khinh Linh ra tay, sợ rằng cũng không ngăn cản nổi mấy chục con rắn độc này, đành phải gửi gắm hết hi vọng lên thân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch và Khương Khinh Linh cùng lúc tắm gội trong thần quang, được được một ít thần lực, lúc này vốn là đang ngủ say. Nhưng bị tiếng bạo rống kinh thiên của Lục Ly chấn tỉnh, hoặc cũng có thể là nó cảm nhận được nguy cơ nên kịp thời tỉnh lại.
Thế là lập tức hóa thành một đạo bóng trắng bắn ra, trên thân tán phát khí tức vô danh, lông bờm dựng đứng cả lên, gầm thét phẫn nộ với đám rắn độc đang bay xuống từ trên không.
- Vù vù!
Tốc độ đám rắn độc bất ngờ giảm mạnh, sau đó hoảng hốt tán ra bốn phía, Lục Ly không còn có gì phải băn khoăn, huyết trảo tức thì chộp tới gai nhọn đang đâm đến đỉnh đầu.