Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 697 - Chương 697: Thần Niệm Kim Châm

Bất Diệt Long Đế Chương 697: Thần niệm kim châm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Các nàng đều rất quen thuộc Phệ Hồn Ma Điệp của Khương gia, thứ các nàng muốn nhìn không phải biểu diễn từ Khương Khinh Linh, mà là thủ đoạn đặc biệt của Lục Ly.

Chỉ là Lục Ly không dùng tới thủ đoạn khác, các nàng lại có thể làm sao? Chẳng lẽ cường hành bắt Lục Ly thi triển thần thông mới?

Rất nhanh, chỉ trong thời gian một né hương, mười mấy tên Man tộc đã bị chém giết mất bảy tám tên. Điệp Phi Vũ đều lui ngược về, đứng ở bên cạnh Cơ Mộng Điềm, trên mặt rõ ràng không giấu được thất vọng.

Thần sắc Cơ Mộng Điềm lại không có biến chuyển gì quá lớn, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Ly, lát sau ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nét mặt Điệp Phi Vũ cũng chớp qua một tia kinh ngạc.

Bởi vì lúc Khương Khinh Linh nện bay một tên Man tộc, tên Man tộc kia biết mình tất chết không nghi ngờ, sừng trâu trên đầu chợt lấp lánh quang mang, bắn ra hai đạo lôi điện màu đen. Mấy tên Man tộc còn lại cũng đồng thời phóng thích lôi điện bắn về phía bản tôn Lục Ly.

Lục Ly đã từng bị lôi điện này đánh trúng, tự nhiên không dám lấy thân mạo hiểm, bởi thế Mệnh Luân dưới chân hắn xoay tròn, tốc độ đạt đến cực hạn. Hóa thành một đạo ngân quang mang theo Khương Khinh Linh bay mất, tránh thoát khỏi lôi điện tập kích.

- Tốc độ nhanh quá, thế này hẳn đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ? Không lẽ là áo nghĩa thất phẩm bát phẩm?

Miệng nhỏ Điệp Phi Vũ há hốc, nhịn không được kinh hô.

Cơ Mộng Điềm khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm, khó trách Thái Thượng trưởng lão Lục gia liều mạng đắc tội Lục Chính Đàn cũng phải bảo vệ hắn, khó trách cô nàng Khương Khinh Linh kia lại thích hắn đến vậy, khó trách Lục Toan xem hắn là bình sinh đại địch, khó trách Tống Kỳ lại chết ở Bắc Mạc...

Lục Ly chỉ mới biểu hiện ra hai loại thủ đoạn, nhưng hai loại thủ đoạn này đều ẩn chứa áo nghĩa. Lục Ly xuất thân bần hàn, trước mười lăm tuổi còn chưa phải là giả, thế mà vẻn vẹn chỉ sau thời gian hơn hai năm, lại đã cảm ngộ hai loại áo nghĩa, thiên tư như thế, khiến Cơ Mộng Điềm không khỏi sợ hãi tán thán.

Cơ Mộng Điềm tin tưởng Lục Ly còn có thủ đoạn khác, chỉ là không muốn tung ra trước mắt các nàng thôi. Nàng cũng không vội, còn nhiều thời gian, kiểu gì mà chẳng có dịp.

Lát sau, tất cả Man tộc đều bị giết, Lục Ly và Khương Khinh Linh bay vụt trở về. Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ dẫn người đi ra nghênh đón, trên mặt Điệp Phi Vũ hiện đầy vẻ sùng bái, tròng mắt sáng rực nói:

- Khinh Linh tỷ tỷ thật là lợi hại, thủ đoạn của Lục công tử cũng rất thần kỳ, Phi Vũ bái phục.

Cơ Mộng Điềm khẽ gật đầu tiếp lời:

- Khương tiểu thư không hổ là thiên kiêu tương lai, ngày sau nhất định có thể ngạo thị quần hùng, sừng sững trên đỉnh Trung Châu, thủ đoạn của Lục công tử cũng khiến Mộng Điềm được một phen đại khai nhãn giới.

Đầu Khương Khinh Linh thoáng hếch lên, vẻ mặt rất là kiêu ngạo. Lục Ly lại chỉ khẽ cười không nói. Thấy vậy Cơ Mộng Điềm bèn khua tay:

- Chúng ta trước rời khỏi chỗ này cái đã.

Chúng nhân tiếp tục đi tới, tránh miễn cho bị dị tộc vây giết. Lại đi hai canh giờ, bọn họ lần nữa gặp được dị tộc, còn là Vu tộc mà đám người Lục Ly trước giờ chưa từng chạm mặt qua.

Cũng may phía Vu tộc chỉ có hai tên, toàn thân đều che phủ trong áo bào đen, chỉ có thể thấy được hai tròng mắt màu xanh lấp lóe. Vừa nhìn thấy có Nhân tộc, hai tên Vu tộc lập tức vẩy bộ phấn bảy màu lên không trung, màn sương bảy màu thoáng chốc liền bao phủ phương viên trăm thước. Hai tên Vu tộc nhân đó tan biến ngay trong tầm mắt chúng nhân, thần niệm đều không dò xét ra được.

Cơ Mộng Điềm xuất thủ, tế ra bán Thần khí, nhẹ nhàng quất chết hai tên Vu tộc kia, căn bản không cần đám người Lục Ly ra tay.

- Độc và cổ của Vu tộc rất lợi hại, tuyệt đối không nên cận thân, phòng ngự của Vu tộc tương đối yếu, có thể từ cự ly xa đánh giết bọn hắn.

Cơ Mộng Điềm giải thích, sau đó hạ lệnh cho mọi người tiếp tục di chuyển, đi tới tìm kiếm dị tộc. Cứ vậy hành tẩu một ngày một đêm, chúng nhân gặp được bảy tám đội dị tộc, tổng cộng ước chừng hơn trăm tên. Mỗi lần hoặc là Cơ Mộng Điềm ra tay, hoặc là Lục Ly và Khương Khinh Linh ra tay, nhẹ nhàng chém giết tất cả dị tộc.

Sau một ngày một đêm, đội ngũ tìm đến một sơn cốc kín đáo, trong sơn cốc còn có một đầm nước nhỏ. Cơ Mộng Điềm Khương Khinh Linh và đám nữ tử vừa nhìn thấy đầm nước kia lập tức hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi, nữ nhân trời sinh thích sạch sẽ, có nơi nghỉ chân tốt như thế tốt làm sao có thể lỡ qua.

- Mang tên Ma tộc kia, đi theo ta!

Lục Ly tìm đến Khương Hỗ, sau đó dẫn tên tù binh Ma tộc ra bên ngoài sơn cốc. Nhìn tình hình thì có vẻ đám người Cơ Mộng Điềm muốn ở lại đây nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly vừa khéo mượn cơ hội này đi mò mẫm một phen về phương thức công kích linh hồn.

Công kích linh hồn mà chỉ dựa vào chính mình tự thân tìm tòi thì rất khó có được tiến bộ, nếu lấy bản thân làm thí nghiệm, thậm chí rất dễ dẫn đến tử vong, bởi vậy trước kia Lục Ly mới dặn đi dặn lại đừng giết tên Ma tộc này.

Đi ra ngoài sơn cốc, tìm tới một nơi kín đáo hẻo lánh, Lục Ly để Khương Hỗ chú ý tới tên Ma tộc, một khi có dị động lập tức đánh ngất.

Tiếp sau Lục Ly ngồi xếp bằng cách mặt tên Ma tộc chừng mười thước, chậm rãi thả ra thần niệm, hóa thành một mũi nhọn tiến vào trong đầu đối phương.

Trong đầu Ma tộc cũng có Hồn Đàm, lúc mũi nhọn thần niệm Lục Ly tiến vào Hồn Đàm Ma tộc, Ma tộc đang trong hôn mê lập tức bị đau nhói bừng tỉnh, phát ra một tiếng kêu thảm, đồng thời co giật kịch liệt.

Ầm!

Khương Hỗ ở sát ngay bên cạnh, trong tay xách theo một chiếc côn sắt, lập tức vung lên hung hăng nện tới sau gáy Ma tộc, lần nữa đánh ngất nó đi. Tiếp đó lại nhét vào miệng Ma tộc một viên đan dược chữa thương, miễn cho nó chết đi.

Hưu!

Võ giả Luân Hồi Cung ngồi chờ gần đấy bị kinh động, âm thầm tiềm hành tới, sau khi thấy là Lục Ly và Khương Hỗ, tưởng rằng hai người đang tra tấn Ma tộc, bèn cười cười rút đi.

Bình Luận (0)
Comment