Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Cẩn Thận

Bất Diệt Long Đế Chương 699: Cẩn thận

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly nghĩ không thông, đánh giết người thuộc mười hai Vương tộc, hắn không có lá gan đó, giết rồi sau này cũng sẽ hậu hoạn vô cùng, Bắc Mạc sẽ không một ngày yên tĩnh, hắn sẽ bị Vương tộc truy sát, khó thoát khỏi cái chết.

Không nghĩ thông liền không nghĩ nữa, đành chỉ biết âm thầm đề phòng, một khi Cơ Mộng Điềm có bất kỳ hành động cổ quái nào, hắn sẽ lập tức mang theo Khương Khinh Linh và đám người Khương Hỗ rời đi.

Tiếp tục tiến về phía trước, số tiểu đội Nhân tộc gặp được càng lúc càng nhiều, phải biết lần này có gần vạn Nhân tộc tiến vào đây. Tiểu thế giới không tính quá lớn, nhiều người như vậy phân tán ra, tự nhiên rất dễ gặp được.

Đều là Nhân tộc, dị tộc tự nhiên cũng ít.

Cơ Mộng Điềm và mọi người thương nghị, chuẩn bị dẫn đội ngũ tiến về phương bắc, bên kia là đại bản doanh Vũ tộc. So sánh ra thì sức tấn công của Vũ tộc tương đối yếu kém, dù gặp phải đại bộ đội cũng có thể nhẹ nhàng quét ngang.

Có Điệp Phi Vũ ở đây, Lục Ly không mấy lo lắng, dù gặp phải đại quân Vũ tộc, chúng nhân đều có thể cầm cự được. Hắn tiến vào đây là để lập chiến công và kiếm điểm tích lũy, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.

Khương Khinh Linh cũng không ý kiến, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Thế là đại bộ đội tiến về hướng bắc, trên đường đi vẫn rất yên tĩnh, dị tộc bên này tựa hồ đã bị tiêu diệt sạch, hành tẩu nguyên suốt một ngày mà chỉ gặp được mấy tên Vũ tộc.

Lại tiến về phía trước bốn năm ngày, trên đường một mực không gặp được quá nhiều dị tộc, mà toàn là từng nhóm từng nhóm tiểu đội nhỏ. Bên này địa thế dần trở nên bằng phẳng, chẳng qua Cơ Mộng Điềm vẫn rất cẩn thận, một mực phái người thăm dò bốn phía, mấy người Lục Ly cũng an tâm.

Trên một bình nguyên bao la, đại bộ đội hạ trại nghỉ ngơi, Lục Ly lại đi tra tấn tên Ma tộc kia. Khương Khinh Linh một mình ngồi xếp bằng tu luyện, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ thì tụ lại một chỗ tán gẫu.

Lục Ly dẫn theo Khương Hỗ đi ra bên ngoài đại doanh chừng hơn mười dặm, bởi vì tên Ma tộc này không ngừng kêu thảm, Lục Ly sợ sẽ quấy rầy mọi người. Với lộ trình hơn mười dặm, hắn toàn lực bay đi cũng chỉ mất mười mấy nhịp thở, bởi thế cũng không lo lắng.

Ngay khi hắn đang không ngừng phóng thích linh hồn công kích tên Ma tộc kia, cách đó không xa không gian đột nhiên nổi lên gợn sóng, tiếp sau một bóng người thoáng hiện.

Lục Ly mở mắt, Khương Hỗ cũng lập tức quét mắt tới, trên mặt toàn là vẻ ngưng trọng. Lại có thể có người vô thanh vô tức tới gần đây, nếu người này đánh lén, sợ rằng lúc này tính mạng hai người đã nguy hiểm.

Người tới bọn hắn đều biết, chính là thiếu tộc trưởng Thiên Địa Trủng Dạ Lạc.

Dạ Lạc lưng đeo một thanh trường kiếm, đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ cách đó không xa, áo trắng tung bay, khí chất xuất trần, nét ngọc như ngọc, tựa như trích tiên hạ phàm.

Lục Ly không có đứng dậy mà vẫn ngồi đó, ngước mắt lên đối mặt với Dạ Lạc phía xa xa. Dạ Lạc cũng không cất tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó tung người bay ngược ra sau, mấy cái bật nhảy liền tan biến ở phương xa.

- Đ* hiểu kiểu gì!

Trong mắt Khương Hỗ toàn là nghi hoặc, tên Dạ Lạc yên ắng tiềm hành tới, từ xa xa đối mặt với Lục Ly một lúc, lại không nói liền đi, ý gì đây?

Lục Ly cũng không quá hiểu, chẳng qua sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn đọc được từ trong mắt Dạ Lạc hai chữ, cẩn thận!

Dạ Lạc yên ắng tới đây chỉ là muốn nhắc nhở cho hắn biết? Nhưng Dạ Lạc và hắn không hề có bất kỳ giao tình nào, vì sao phải nhắc nhở hắn?

Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Cẩn thận ai?

- Khương Hỗ, ngươi lập tức đi xung quanh thăm dò một phen, nhìn xem phải chăng có kẻ địch ẩn núp. Nếu gặp phải địch nhân lập tức trở về, hoặc là bóp nát ngọc phù cảnh báo!

Lục Ly nghĩ nghĩ liền không dám khinh thường, đưa qua một chiếc ngọc phù để Khương Hỗ đi thăm dò, chính hắn thì lại vội vàng mang theo Ma tộc quay về đại doanh.

Ầm!

Vừa mới trở lại đại doanh tiến vào trong trướng bồng của Khương Khinh Linh, ngọc phù cảnh báo trong tay hắn đột ngột nổ tung, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi dị thường.

Quả nhiên có mai phục, chỉ không biết mai phục là Nhân tộc hay dị tộc.

- Sao vậy, Lục Ly?

Khương Khinh Linh cũng bị kinh tỉnh, thấy sắc mặt Lục Ly khó coi dị thường, không khỏi căng thẳng hỏi.

Lục Ly không nói nhảm, lôi kéo Khương Khinh Linh đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quát khẽ:

- Mọi người tập hợp, địch tập!

Tiếng rống như lôi đình của Lục Ly kinh động tất cả mọi người trong đại doanh, vô số người chạy vội ra từ trong doanh trướng, nghi hoặc nhìn sang Lục Ly.

Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các một mực có điều động võ giả tuần thị ngoại vi, vì sao những người kia lại không có bất kỳ phản ứng nào? Hơn nữa dù là có địch tập cũng đâu cần căng thẳng đến vậy? Có đến mấy trăm dị tộc bọn họ cũng có thể đương cự được mà.

Lục Ly lại không thể không căng thẳng, Dạ Lạc đột nhiên phát tới cảnh báo, Khương Hỗ vừa đi thăm dò liền bóp nát ngọc phù. Điều này chứng tỏ đại sự phát sinh, thậm chí hắn thiếu chút muốn dẫn theo Khương Khinh Linh trực tiếp trốn đi.

Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ cũng đi ra từ trong doanh trướng, áo bào trên thân có chút không chỉnh tề, tựa hồ vừa rồi còn đang nghỉ ngơi.

Điệp Phi Vũ mơ mơ màng màng nhìn Lục Ly hỏi:

- Lục công tử, ngươi thăm dò được có địch nhân tới gần? Nhân số bao nhiêu? Là chủng tộc gì?

Cơ Mộng Điềm bất động thanh sắc chỉnh lý lại áo bào, lúc này mới thản nhiên nói:

- Lục công tử không cần kinh hoảng, dù đến mấy trăm dị tộc chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng phá vây.

Lục Ly bị đám đông nhìn xem, lại không biết nên trả lời thế nào, dù sao hắn cũng không tận mắt nhìn thấy kẻ địch. Tròng mắt hắn khẽ đảo, cắn răng nói:

- Hai vị tiểu thư đã cảm thấy không đáng lo, vậy ta và Khinh tiểu thư dẫn người đi trước thăm dò một phen.

Lục Ly làm vậy thật ra có chút vô trách nhiệm, nói rõ muốn chia ra mỗi bên một ngả, dẫn người đi trước giữ mạng. Sắc mặt Khương Khinh Linh thoáng hiện khó coi, chẳng qua vẫn tin tưởng Lục Ly, không lên tiếng ngăn trở.

Bình Luận (0)
Comment