Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngày thường võ giả tứ tộc một mực rất lười nhác, lúc này lại đều có vẻ khẩn trương, ai nấy lăm lăm binh khí nơi tay, tùy thời chuẩn bị ra tay tấn công.
Bảo tháp vừa mở, người bên trong nhất định sẽ đột vây, Vương tộc dẫn đội lần này đã hạ lệnh, tuyệt đối không cho phép đào tẩu một ai, không tiếc đại giá giết sạch hết thảy.
Không sai!
Vốn tranh đấu ở tiểu chiến trường lần này con em Vương tộc tứ tộc cũng không tiến vào. Nhưng lúc này mỗi tộc đều tới một vị, mục đích chính là tiêu diệt Khương Khinh Linh. Lục Ly đoán không sai, tứ tộc tuyệt không cho phép thiên kiêu Nhân tộc trưởng thành.
Hưu.
Từ hướng nam, một tên Vũ tộc bay tới, đi đến bên tai tên vương tử Vũ tộc đầu đội vương miện nói vài câu, tên vương tử Vũ tộc kia lập tức rống to, lần nữa phái ra mấy cường giả Vũ tộc gia tăng lực độ công kích.
Tin tức rất nhanh truyền tới ba tộc còn lại, con em Vương tộc ba tộc kia lập tức phái ra mấy tên thủ hạ cường đại ra tay, tăng mạnh cường độ tấn công Linh Lung Tháp.
Thám báo Vũ tộc đã thăm dò ra được, có lượng lớn võ giả Nhân tộc đang tiến tới bên này. Mặc dù cự ly còn rất xa, không mất hai ba ngày thì khó mà đuổi tới kịp, nhưng con em Vương tộc tứ tộc vẫn không muốn sự tình thêm phức tạp.
Tứ tộc đều phái ra mấy tên cường giả, lực độ công kích bỗng chốc tăng mạnh, mỗi lần tấn công bảo tháp đều chấn rung không ngừng.
- Sao vẫn chưa đi ra?
Ánh mắt đám người Khương Hỗ không ngừng nhìn về phía gian phòng, Lục Ly và Khương Khinh Linh đã ở bên trong chín ngày. Hiện tại hi vọng duy nhất đều nằm ở hai người, mắt thấy cấm chế trên bảo tháp sắp bị phá, hai người lại vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, chúng nhân làm sao có thể không sốt ruột.
Oanh!
Bảo tháp đột nhiên chấn động kịch liệt, mọi người bị dọa cho mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, ai nấy đều lấp lánh Huyền lực, ấn ký huyết mạch hiển hiện trên cổ, chuẩn bị đi ra liều mạng.
Chẳng qua bảo tháp chỉ thoáng lung lay một cái chứ không hề bị phá mở hay nổ tung, lo lắng trong lòng chúng nhân dần lắng xuống. Lát sau, cửa gian phòng nhỏ từ từ hé mở, Khương Khinh Linh một mình đi ra.
Ngủ say mấy ngày, sắc mặt Khương Khinh Linh vẫn rất là trắng bệch, bộ dạng như vừa ngã bệnh, đi đường đều có chút phiêu, tựa hồ có thể té ngã bất cứ lúc nào.
- Khinh tiểu thư!
Một vị tiểu thư Thái Thiên Điện vội vàng tiến lại đỡ lấy Khương Khinh Linh, Khương Hỗ nhíu mày hỏi:
- Tiểu thư, ngươi sao thế?
- Không sao!
Khương Khinh Linh miễn cưỡng khẽ cười, nói:
- Không cẩn thận bị phản phệ, thương tổn ít nhiều, Khinh Linh sợ là phải để mọi người thất vọng rồi.
Nét mặt chúng nhân không giấu được vẻ thê lương, xem ra không dựa vào được Khương Khinh Linh rồi, ánh mắt Khương Hỗ chớp qua một tia quyết tuyệt, cắn răng nói:
- Tiểu thư, ngươi thả chúng ta đi ra, chúng ta giết ra một con đường máu, hấp dẫn kẻ địch, ngươi để Lục công tử mang theo đào tẩu. Hỗ mỗ chết không có gì đáng tiếc, chỉ cầu tiểu thư có thể còn sống, như thế Hỗ mỗ chết cũng an tâm.
- Đúng vậy!
Một tên võ giả Tần gia gật đầu tán đồng:
- Chúng ta phân tán ra, liều mình tử chiến một trận, hấp dẫn hỏa lực quân địch, để Lục công tử mang theo Khinh tiểu thư đào tẩu. Tốc độ Lục công tử nhanh như vậy, nhất định có thể phá vây đi ra.
- Đúng!
Chúng nhân trầm ngâm một lát liền đều gật đầu tán đồng, ánh mắt lộ ra chí khí khẳng khái hi sinh. Đằng nào cũng chết, vậy sao không oanh oanh liệt liệt tử chiến một trận, nếu có thể giữ được mạng cho Khương Khinh Linh, chí ít cái chết của bọn họ cũng có giá trị, thanh thủ chút lợi ích cho gia tộc.
Con người là một loại động vật rất kỳ quái, rõ ràng đều sợ chết, nhưng thật đến khi rơi vào cảnh tất phải chết, ngược lại càng dễ dàng vung đi ra. Trước mấy ngày ai nấy đều sống trong sợ hãi, những ngày qua quả thực sống còn không bằng chết, lúc này đưa ra quyết định, ngược lại như được giải thoát.
Khương Khinh Linh không cất tiếng, nàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, lát sau mới mở mắt nói:
- Đợi thêm một ngày, một ngày sau Linh Lung Tháp liền không chống nổi, nếu đến lúc đó Lục Ly vẫn không có cách gì, cứ làm theo ý các ngươi.
- Được rồi!
Mọi người dồn dập gật đầu, sau đó đều khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện Huyền lực, để tinh khí thần bản thân đạt tới trạng thái đỉnh phong, chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến vào ngày mai.
Khương Khinh Linh nhìn chúng nhân một lượt, sau đó bước nhẹ về lại trong phòng. Lục Ly vẫn đang bế quan, Khương Khinh Linh đi ra tiến vào hắn đều hoàn toàn không biết.
Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, trong mắt toàn là yêu thương, nàng nuốt hai viên đan dược bồi bổ linh hồn, tiếp sau lại không tu luyện mà cứ ngồi đó, lẳng lặng nhìn Lục Ly, tựa hồ vĩnh viễn nhìn không biết chán, nhìn không biết đủ.
Tùy theo thời gian đẩy dời, bảo tháp chấn động càng lúc càng rõ ràng, tần suất cũng càng lúc càng dồn dập, đám người Khương Hỗ đã không thể nào tu luyện Huyền lực tiếp được. Đành chỉ biết an tĩnh ngồi đó, toàn thần giới bị, tùy thời chuẩn bị công kích.
Khương Khinh Linh thỉnh thoảng lại cảm ứng Linh Lung Tháp một phen, nàng rất rõ ràng năng lượng trong tháp càng lúc càng ít, chẳng bao lâu sau liền sẽ triệt để phá mở.
Sau hơn nửa ngày, Khương Khinh Linh đi ra ngoài, nàng đưa cho mỗi người một viên đan dược, giải thích nói:
- Đây là Tị Độc Đan, trong vòng một canh giờ vu độc của Vu tộc không cách nào tổn hại được các ngươi. Chẳng qua vẫn phải cẩn thận trùng cổ của Vu tộc, đan dược có thể tránh độc, nhưng không cách nào tránh được trùng cổ.
Chúng nhân trầm mặc tiếp lấy đan dược, trong lòng cũng dần hiểu được, xem ra Lục Ly cũng không có hi vọng, mọi người chỉ còn nước khẳng khái chịu chết.
- Tử chiến!
Khương Hỗ đặt tay lên trước ngực, nét mặt trang nghiêm trầm hống, những người còn lại cũng tương tự, ai nấy yên ắng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Khương Khinh Linh.
Khương Hỗ nói:
- Tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể tùy thời truyền tống chúng ta ra ngoài.
- Được rồi!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Sau này cha mẹ của các ngươi sẽ là cha mẹ của Khinh Linh, tiền đề là... ta có thể thoát ra được.