Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đầu tên Man tộc nổ tung, thoáng chốc liền đã chết thảm đương trường.
Hưu!
Chiến đao không ngừng lấy một nhịp, lại quét tới tên Ma tộc gần đó, tên Ma tộc kia cắn răng lấy ra hai thanh chủy thủ ngăn trở chiến đao, đồng thời thân hình cấp tốc lùi nhanh ra sau.
- Chết đi!
Chỉ là tên Ma tộc kia không biết vì sao mà đột nhiên lại không lùi, cả người đứng ngây ra đó, chiến đao nhẹ nhàng phá không chém tới, trực tiếp chặt đứt tên Ma tộc ra làm hai đoạn.
Phanh phanh phanh phanh.
Trường đao tung bay, quét ngang, đâm chọc, phách chặt, một mảnh bóng trắng tung hoành trong mưa máu, phàm là dị tộc bị trường đao quét trúng đều không ngoại lệ, lập tức chết thảm đương trường.
Lục Ly thế không thể ngăn, điều khiển Mệnh Luân điên cuồng bay tới, gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, không ai địch lại nổi dù chỉ một chiêu dưới tay hắn.
- Cái này, cái này, cái này...
- A…
Trong mắt đám người Khương Hỗ chất đầy vẻ chấn kinh, bọn họ thực sự không ngờ được, vì sao Lục Ly lại có thể hung mãnh như thế? Hoặc nói cách khác... vì sao tứ tộc lại yếu đến vậy? Bị Lục Ly quét ngang như là chặt dưa thái rau, điều này quá không bình thường.
- Công kích linh hồn!
Khương Hỗ bất giác hiểu ra, vừa rồi tên Ma tộc muốn trốn, thân thể lại đột nhiên bất động, sau đó bị Lục Ly nhẹ nhàng chém giết, rất có thể là bị Lục Ly tấn công linh hồn.
Liên tưởng đến Lục Ly một mực lấy Ma tộc làm thí nghiệm để mò mẫm phương thức công kích linh hồn, tròng mắt Khương Hỗ không khỏi trợn tròn, quát lớn:
- Tấn công, chúng ta có thể xông ra được.
Bốn phía không ngừng có võ giả tứ tộc vọt tới, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân xoay tròn, một mình phải để ý khắp bốn phía, chiến đao gần như không chút ngừng nghỉ, quét ngang bổ thẳng, chém giết từng tên dị tộc áp sát lại gần.
Bởi thế áp lực mà Lục Ly đang phải nhận là rất lớn, mọi người đều muốn giúp hắn một tay, dù không cách nào chém giết dị tộc thì cũng có thể hỗ trợ chế tạo hỗn loạn, áp chế kẻ địch.
Ông!
Có người thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly lập tức quát:
- Phóng thích Huyền lực công kích và huyết mạch thần kỹ là được rồi, đừng thả ra Bản Mệnh Châu, sẽ quấy nhiễu đến công kích của ta.
Lúc này Mệnh Luân chính đang xoay tròn trên cao, nếu chúng nhân thả ra Bản Mệnh Châu bay loạn đầy trời, Lục Ly làm sao tấn công được? Bản Mệnh Châu có lẽ nện chết được rất nhiều dị tộc, song sẽ khiến trường diện đại loạn, căn bản không cách nào khống chế toàn cục.
- Được rồi!
Khương Hỗ phóng ra Phệ Hồn Ma Điệp, mấy tên võ giả cũng phóng thích các loại huyết mạch thần kỹ, có băng tiễn, có cột nước, cũng có từng chiếc gai nhọn... vân vân, huyết mạch thần kỹ của những người này đều là lục phẩm thất phẩm, uy lực thật ra đều không lớn, chỉ Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm, miễn cưỡng tính là không sai.
Khương Khinh Linh muốn thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, Lục Ly lại quát ngừng, nói:
- Khinh Linh, ngươi đừng nhúc nhích, lát nữa nghe theo lệnh ta.
Khương Khinh Linh ngoan ngoãn đứng nép sau lưng Lục Ly, nhìn Lục Ly vung lên chiến đao một đường chém giết mà đi, phàm là bị chiến đao trong tay hắn bổ trúng, lập tức không chết cũng bị thương, trên khuôn mặt tái nhợt bất giác lộ ra ý cười xán lạn.
Đám người Khương Hỗ không hiểu vì sao, Khương Khinh Linh lại rất rõ ràng, sở dĩ Lục Ly có thể chém giết dị tộc nhẹ nhàng như vậy, phần nhiều là dựa vào công kích linh hồn cường đại.
Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt kẻ địch xung quanh, một khi tới gần lập tức sẽ bị công kích linh hồn của hắn nhắm tới. Công kích linh hồn này vô cùng khủng bố, chỉ cần tới gần lập tức trúng chiêu. Kết hợp với thần binh Long Đế vươn dài hơn mười trượng, nhẹ nhàng đánh chết hoặc trọng thương từng tên dị tộc áp sát đến gần.
Ô ô ô...
Phía Vu tộc chợt vọng tới một tiếng quái khiếu trầm thấp, tiếp đó sương mù sặc sỡ nhanh chóng bay tới, như ráng mây thoáng chốc liền bao trùm đám người Lục Ly.
Ba tộc còn lại nhìn thấy khói mù kia, lập tức dồn dập lui lại, sợ bị tao ương. Thần niệm Lục Ly quét qua, miệng quát khẽ nói:
- Mọi người cẩn thận, trong vu độc có trùng cổ, đừng để trùng cổ lại gần.
Khương Thiên Thuận đưa cho Khương Khinh Linh một ít đan dược tránh độc, những đan dược này có thể ngăn cản vu độc, lại không ngăn được trùng cổ. Một khi bị trùng cổ tiến vào thân thể, người đó lập tức sẽ biến thành nô lệ của Vu tộc, bị Vu tộc khống chế.
Nhất thời chúng nhân như lâm đại địch, Lục Ly lắc tay áo bên còn lại một cái, nói:
- Tiểu Bạch, đừng ngủ nữa, nhìn xem có thể áp chế đám côn trùng kia không.
Trùng cổ quá nhiều, nếu Tiểu Bạch không thể áp chế liền sẽ phiền phức to, bản thân Lục Ly thì không sợ, huyết trảo vừa ra, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bóp vụn đám côn trùng này, chỉ sợ đám người Khương Hỗ.
A...
Một vị tiểu thư đột nhiên ra tiếng kinh hô, một con côn trùng tốc độ quá nhanh, hóa thành bóng xanh xông vào trong mũi nàng, cả người nàng lập tức run lên, trong mắt dần lấp lánh ánh sáng xanh.
Ầm!
Thần niệm Lục Ly quét tới, không chút do dự, vung cước đạp tiểu thư kia xuống khỏi Mệnh Luân. Đám người Khương Hỗ kinh hãi, mấy tên Thái Thiên Điện lập tức phẫn nộ, một người kêu to nói:
- Linh muội, Lục Ly, ngươi làm gì đấy?
- Đấy không còn là Linh muội của ngươi, nàng đã trúng trùng cổ, ngươi nhìn tròng mắt nàng xem!
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi trúng trùng cổ, ta cũng sẽ không chút lưu tình đạp xuống, trúng trùng cổ rồi liền thành cái xác không hồn, đã không phải đồng bạn của chúng ta.
Thần niệm chúng nhân quét tới, quả nhiên thấy được tròng mắt tiểu thư Thái Thiên Điện kia sáng lên lục quang, nét mặt dữ tợn, làn da trên người hiện ra từng đạo hình xăm màu xanh, nhìn rất là khủng bố.
Hí hí!
Trong tay áo Lục Ly truyền đến tiếng quái khiếu, tiếp đó một luồng uy áp vô danh phóng thích ra, trùng cổ trong sương khói bất ngờ không dám tới gần.
Hưu!
Lục Ly tiện tay nhét một viên Tị Độc Đan vào trong miệng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch rất là bất mãn nhai nuốt hai hồi liền nuốt xuống, mắt nhỏ khống đáng trừng nhìn sương mù bốn phía, tựa hồ không chút sợ sệt những vu độc kia.
- Được rồi , chúng ta chém giết Vu tộc trước cái đã!