Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khương Khinh Linh khẽ cười nói tiếp:
- Ta không để tâm danh phận, cũng không muốn danh phận. Thanh danh ta đã như vậy rồi, lấy ngươi sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cười nhạo ngươi. Đời này có thể làm hồng nhan tri kỷ của ngươi, Khinh Linh đã rất hài lòng, danh phận... thứ đó ta không để ý.
- Thanh danh...
Nghe được hai tiếng này, Lục Ly không khỏi nhớ tới tấm vải trắng nhuốm máu đỏ kia, hắn có lòng muốn hỏi, lại sợ thương đến trái tim Khương Khinh Linh.
Khương Khinh Linh thông minh cỡ nào, đảo mắt nhìn lướt qua bốn phía một lượt, xác định phụ cận không có ai mới thấp giọng nói:
- Có phải bất ngờ lắm không? Hì hì... Khinh Linh tuy tự sa đọa, lại sẽ không lấy thân thể chính mình ra làm trò đùa. Khinh Linh xuất thân danh môn, làm sao có thể tùy ý làm ra loại chuyện không chút liêm sỉ kia. Thật ra... nhiều khi chỉ là ta cố ý tìm người tới chọc tức Khương Vô Ngã, ta muốn để thanh danh mình thật xấu, khiến cho Khương Vô Ngã không ngẩng đầu lên được...
- Quả nhiên!
Lục Ly thoải mái, Khương Khinh Linh phóng đãng là do nàng giả bộ đi ra, rất nhiều chuyện đều là cố ý diễn kịch, nàng muốn thông qua đó chọc tức Khương Vô Ngã, cố ý bôi đen bản thân, cố ý để người trong thiên hạ hiểu lầm, cười nhạo Linh Lung Các.
Một tiểu thư xuất thân danh môn, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, há lại sẽ không coi trọng đối với danh dự trong trắng của bản thân...
- Ai
Lục Ly khe khẽ thở dài, không biết nói gì, chỉ nắm chắc lấy tay Khương Khinh Linh, muốn truyền cho nàng một chút ấm áp. Lát sau hắn nghiêm mặt nói:
- Khương Khinh Linh, chuyện trước kia cứ để nó qua đi, sau này có ta ở đây, sẽ không để ngươi chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu ai muốn bắt nạt ngươi, kẻ đó nhất định phải bước qua xác ta.
Hai hàng lệ nóng trượt xuống, Khương Khinh Linh si ngốc nhìn Lục Ly, khóe miệng hiện lên tiếu ý, vừa khóc lại vừa cười. Nàng gì cũng mặc kệ, trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Ly, trùng trùng gật đầu nói:
- Lục Ly, có câu nói này của ngươi, với ta thế là đủ rồi, giờ có bắt Khinh Linh phải đi chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Không được nói chết!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Chúng ta đều phải sống cho thật tốt, chúng ta phải tận hưởng hết sự tốt đẹp của thế giới này, chúng ta đều phải sừng sững đứng trên đỉnh thế giới, phải khiến tất cả những người từng khinh rẻ ngươi ta được đến báo ứng, Khinh Linh, ngươi nguyện ý bồi ta đi tiếp không?
- Nguyện ý, ta nguyện ý!
Khương Khinh Linh xoa xoa hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu, cứ thế khóc lên như một đứa trẻ.
Nghỉ ngơi bên bờ suối một ngày, Lục Ly và Khương Khinh Linh ăn một bữa thật ngon, sau đó Lục Ly tiến vào doanh trướng ngủ một giấc. Giấc ngủ là liều thuốc khôi phục tốt nhất, có đôi khi nuốt vào nhiều đan dược bồi bổ linh hồn đến mấy cũng không bằng ngủ say một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy, Lục Ly lại đánh chén một bữa no nê, tiếp sau hắn định dẫn mọi người bay về lại đại bản doanh. Thân thể Khương Khinh Linh quá hư nhược, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, thế nên Lục Ly quyết định đưa các nàng về đại bản doanh, sau đó hắn sẽ đơn độc hành động một mình.
Nghe xong Khương Khinh Linh lại không đáp ứng, nói muốn cùng một chỗ với Lục Ly, lần này Lục Ly không chiều theo Khương Khinh Linh, kiên quyết yêu cầu Khương Khinh Linh phải trở về.
Sau cùng Khương Khinh Linh đáp ứng, nàng cũng biết linh hồn mình đang rất suy yếu, không mất mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng, đi đường đều khó khăn, muốn triệt để khôi phục chí ít cũng phải hai ba tháng.
Hai ba tháng này nàng không giúp được gì cho Lục Ly, ngược lại sẽ trở thành vướng bịu cho hắn. Nàng biết Lục Ly vào đây là nhằm thu hoạch điểm tích lũy, giúp Bạch Thu Tuyết đổi lấy thần dược giải độc, bởi thế đành phải đáp ứng trở về.
Lục Ly dẫn theo chúng nhân ngồi lên Mệnh Luân bay về đại bản doanh, trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được dị tộc, không cần những người còn lại ra tay, một mình Lục Ly liền nhẹ nhàng giải quyết.
Phi hành mấy ngày, lại bất ngờ không gặp được quá nhiều Nhân tộc, chỉ thấy rải rác mấy tên võ giả nhân loại, nhìn qua càng giống như là thám báo. Lục Ly mặc kệ bọn họ, một đường cấp tốc bay về phía đại bản doanh.
Tốc độ hắn rất nhanh, vẻn vẹn năm sáu ngày liền đã tới phụ cận đại bản doanh. Đến đây số lượng võ giả Nhân tộc gặp được rõ ràng nhiều lên, ai nấy nhìn đám người Lục Ly mà đều như đang nhìn quái vật.
Trên đường đi Lục Ly một mực trầm mặc không nói, mặt không biểu tình, nhìn không ra bất cứ hỉ nộ nào. Lúc đến đại bản doanh, võ giả Nhân tộc trong đây rõ ràng càng nhiều, từ đằng xa Lục Ly đã thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
Hai người cũng nhìn thấy Lục Ly, trên mặt không khỏi hiện vẻ vui mừng, Lục Ly và Lục Lân cách không trao đổi ánh mắt một phen, trong lòng dần có chút hiểu ra.
Khương Khinh Linh vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ phát nộ, lại thấy Lục Ly không nói không rằng, cũng chẳng có hành động gì, cứ thế mang theo các nàng đi đến một cái góc, sau đó để đám người Khương Hỗ dựng lên doanh địa.
Tin tức nhóm người Lục Ly trở về bỗng chốc dẫn lên một trận oanh động trong đại bản doanh, rất nhiều công tử tiểu thư bắc bộ Trung Châu dồn dập kéo nhau tụ lại bên này.
Lục Ly và Khương Khinh Linh không để ý bọn họ, chẳng qua vẫn để Khương Hỗ yên ắng đi thăm dò tin tức. Đợi sau khi doanh địa dựng lên, tin tức cũng đã thăm dò được ít nhiều.
Đại quân Nhân tộc vốn là nghĩ cách cứu viện Khương Khinh Linh Lục Ly, lại được biết sau khi Lục Ly đánh tan đại quân tứ tộc, đại quân liền rút về lại đại bản doanh. Sau đó đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan dẫn đội đi ra, tiếp tục săn giết dị tộc.
- Ha ha!
Lục Ly không khỏi cười lạnh, xem ra đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm sợ là không dám đối mặt với hắn.
Lục Ly không tiếp tục hỏi dò chi tiết, mà để Khương Hỗ triệu tập võ giả các gia tộc lớn nhỏ tại bắc bộ Trung Châu, lệnh cho bọn hắn không được ra ngoài đại bản doanh khai chiến với dị tộc, toàn bộ tụ tập lại xung quanh đây, thủ hộ cho Khương Khinh Linh.
Sau đó Lục Ly dặn dò đám người Khương Hỗ, để bọn hắn ngày thường chú ý dẫn người bảo hộ Khương Khinh Linh.