Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718: Lật Thuyền Trong Mương

Bất Diệt Long Đế Chương 718: Lật thuyền trong mương

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong khi chỉ qua chừng hơn nửa ngày Lục Ly lại thản nhiên quay về khiêu khích.

Sa sa sa!

Hôm nay trời bắt đầu nổi gió, cát vàng bay đầy trời, che rợp cả thiên không, Lục Ly một thân một mình đi ra từ trong bão cát. Bộ dạng hắn vẫn thế, một bộ áo xanh, gầy gò đơn bạc, lưng đeo một thanh trường đao, mặt không biểu tình. Bộ pháp rất nhẹ, trong cuồng phong cảm giác cả người như đang bay phất phơ, tựa hồ chỉ cần tuỳ tiện vung chùy lên liền có thể đập thành thịt vụn.

Nhưng mà, chính là tên nhân loại nhỏ bé này, lại đang thành ác mộng của Man tộc. Mấy ngày qua hắn đã chém giết hơn hai ngàn Man tộc, đồng bạn hôm trước còn sống sờ sờ trước mặt, hôm nay lại đã biến thành từng bộ thi thể không đầu lạnh lẽo.

Lục Ly dừng bước cách mặt trước đại bản doanh chừng một dặm, hắn lẳng lặng dứng đó, trong đại bản doanh còn có hơn hai ngàn Man tộc, nhưng không một tên nào dám lao ra ngoài.

Một nhân loại nhỏ bé, đối đầu với mấy ngàn Man tộc như Hồng Hoang Cự Thú, lại dọa cho Man tộc không dám động. Cảnh tượng này rất không cân xứng, rất không hợp lẽ thường, thế mà giờ đây lại đang thật sự diễn ra.

Lục Ly chậm rãi rút trường đao, chỉ tới Man tộc phía xa xa, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt. Hắn chưa hề nói nửa lời, nhưng thần thái và động tác lại đã thể hiện ra hết sự nhục nhã và khiêu hấn ở mức lớn nhất.

Hắn đang im ắng chế giễu Man tộc không người, toàn là một đám sợ chết!

- Khinh người quá lắm!

Trên mặt tên vương tử Man tộc chất đầy phẫn hận, hắn cắn răng nghiến lợi gầm lên một tiếng, sau đó dẫn đầu vọt ra bên ngoài đại bản doanh.

- Ngao ngao ngao.

Đám Man tộc còn thấy thấy vương tử đều lao ra ngoài, tự nhiên cũng ngao ngao vọt ra theo.

- Ha ha ha ha!

Lục Ly bật cười ha hả, Mệnh Luân hiện ra, tung người bay ngược mà đi, lần nữa chia phân thân vòng sang hai bên bên phải, bắt đầu đồ sát Man tộc phổ thông.

Còn về vương tử Man tộc, hiện tại hắn còn chưa dám động, bởi vì bên người tên vương tử này có một nhóm cường giả Man tộc đi theo. Nếu đã là vương tử, tự nhiên phải có được thủ đoạn đặc thù, thế nên hắn vẫn không dám mạo hiểm.

Huyết chiến lại bắt đầu, Lục Ly vừa đánh vừa lui, dẫn theo một đám Man tộc chạy đi. Vương tử Man tộc sau khi truy sát trăm dặm, rốt cục đành chịu vứt bỏ. Tốc độ hắn không đuổi kịp Lục Ly, hộ vệ bên cạnh cũng không cho phép hắn mạo hiểm.

- Nghe nói phía Nhân tộc có một nữ tử được Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, có cơ hội trở thành thiên kiêu. Giờ lại xuất hiện một tên yêu nghiệt Nhân tộc khác nữa, chẳng lẽ trời muốn diệt Man tộc chúng ta?

Vương tử Man tộc u ám thở dài, hắn có dự cảm, mấy chục năm sau tên thiếu niên Nhân tộc này tất sẽ trở thành địch thủ lớn nhất của Man tộc.

Sau vẻn vẹn nửa ngày, Lục Ly lại đã trở về, nhưng mấy trăm Man tộc đi theo hắn khi trước lại đều biến mất.

Vẫn là một người một đao, vẫn cứ thế đứng ở bên ngoài đại bản doanh Man tộc, tay xách đao chỉ về phía Man tộc, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt và khiêu khích.

Lần này vương tử Man tộc học thông minh, hắn không phẫn nộ lao ra, bởi vì hắn biết một khi hắn ra ngoài, liền sẽ có mấy trăm Man tộc chết oan chết uổng.

Dù sao thì mặt mũi cũng đã mất sạch, thế là vương tử Man tộc không thèm để ý nữa. Hắn hạ lệnh nghiêm cấm Man tộc ra ngoài, mặc kệ Lục Ly ở bên ngoài kêu la khiêu hấn thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ở lại trong đại bản doanh, Lục Ly sẽ không dám tiến vào.

- Ha ha ha!

Lục Ly giơ đao nửa ngày, thấy Man tộc không có phản ứng, hắn bèn bật cười ha hả, phóng thích Long Ngâm thần kỹ quát to:

- Nghe nói Man tộc đều là dũng sĩ, hôm nay vừa nhìn lại khiến Lục mỗ rất là thất vọng. Xem ra dũng sĩ Man tộc đều đã chết sạch, chỉ còn lại một đám nạo chủng hèn nhát, tham sống sợ chết.

Lục Ly nói tiếng Nhân tộc, đại đa số Man tộc đều nghe không hiểu, trừ vương tử Man tộc. Nghe được lời này, tên vương tử Man tộc không khỏi lửa giận ngút trời, trên thân sát khí đằng đằng, đạp bước đi tới mấy bước, quát lớn:

- Nhãi ranh Nhân tộc, ngươi có gan thì đừng chạy, có dám ở lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử?

- Hả?

Lục Ly vốn chỉ định tùy ý khiêu hấn mấy câu, không ngờ vương tử Man tộc lại nghe hiểu được ngôn ngữ Nhân tộc, thậm chí còn biết nói chuyện.

Hắn cười, nhếch môi nói:

- Nếu đơn đả độc đấu, Lục mỗ há gì phải sợ? Ngươi là vương tử Man tộc đúng không? Có dám ra đây đơn độc quyết một trận tử chiến với Lục mỗ?

- Có gì mà không dám?

Trong mắt vương tử Man tộc lóe lên lãnh mang, tung người lao vụt tới, cường giả Man tộc đứng bên cạnh hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng theo sau.

- Hừ!

Lục Ly cười lạnh nói:

- Làm sao? Lại định quần ẩu? Man tộc các ngươi đơn đả độc đấu theo kiểu này đấy hả?

Vương tử Man tộc lập tức nổi giận, quét nhìn mấy chục tên Man tộc sau lưng, lải nhải kêu to vài tiếng, sau đó còn vung chùy đồng trong tay đánh bay một tên Ma tộc. Lúc này mới quát ngừng được đám hạ nhân, một thân một mình xông ra đại bản doanh ngay trước ánh mắt lo lắng của vô số Man tộc.

Lục Ly chậm rãi lùi ra sau, nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, hắn không dám chủ quan. Tên vương tử Man tộc thấy Lục Ly lui lại, lập tức phẫn nộ hét:

- Chẳng phải nói không trốn rồi ư? Tên nhãi ranh Nhân tộc, dừng lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử.

Lục Ly lại coi lời vương tử Man tộc như đánh rắm, rút lui ra xa vài dặm, đợi khi đến trên đỉnh một ngọn núi nhỏ mới ngừng lại, quát khẽ nói:

- Tới đi, ngươi là vương tử Man tộc, xem ra thân phận ngươi ở Man tộc hẳn là không thấp.

- Hừ!

Vương tử Man tộc một bên đuổi theo một bên ngạo nghễ nói:

- Bản vương tử tên là Thiết Duệ, là con cháu đời thứ chín trăm sáu mươi ba của Man Thần, nhãi ranh Nhân tộc, ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay ngươi sẽ được chết dưới tay Thiết Duệ, con cháu của Man Thần.

- A.

- Thiết Duệ...

Lục Ly thì thào, Mệnh Luân ngưng hiện nơi bụng dưới, thần niệm đảo qua trên thân Tiểu Bạch đang ngủ say trong tay áo, quát khẽ nói:

- Tiểu Bạch, tỉnh lại, lát nữa sắp đại chiến.

Bình Luận (0)
Comment