Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tương tự!
Man tộc có thể xưng bá Bắc Man đại lục, còn có thể xưng bá mấy chục vạn năm mà không bị tiêu diệt, Nhân tộc nhiều lần xuất hiện thiên kiêu, lại vẫn không diệt đi được Man tộc, có thể thấy để uẩn Man tộc cường đại cỡ nào.
Lục Ly lật thuyền trong mương, hắn tưởng rằng Man tộc cũng như Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không biết được cái gì gọi là mưu kế.
Hôm nay Thiết Duệ cho hắn một bài học, kỳ thật ngay từ đầu Thiết Duệ liền đã sắp đặt bẫy rập. Hắn một mực tỏ vẻ rất là bạo ngược xung động, mục đích là dẫn dụ Lục Ly vào tròng. Lục Ly cứ thế xông đi qua, lập tức liền trúng kế.
- Ta sớm nên nghĩ tới mới phải!
Lục Ly gửi thân vào trong một không gian kín mít như tường đồng vách sắt, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não, lúc hắn lao ra từ trong Linh Lung Tháp, Man tộc một mực án binh bất động, điểm ấy vốn đã không giống cách hành động của Man tộc đầu óc đơn giản. Nếu dựa theo tính cách bề mặt của Man tộc, khẳng định phải là đám đầu tiên lao tới tấn công.
Khắp nơi toàn là một màu đen kịt, thần niệm hắn quét ra, thăm dò ra được đây là một tiểu không gian không tính quá rộng rãi, phương viên chỉ chừng bốn mươi lăm trượng, bên trong chẳng có gì hết, tựa như một lò luyện đan.
Hây!
Hắn vung lên thần binh Long Đế nhắm chuẩn tường sắt hung hăng bổ tới, nương theo một đạo nổ vang trầm muộn, chiến đao kéo ra từng đạo hoa lửa, nhưng trên tường sắt lại vẫn không thấy có bất cứ vết rách nào, thậm chí vết cắt đều không có.
- Chẳng lẽ đây là bán Thần khí?
Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, hắn tung ra một kích toàn lực, thứ cầm trong tay còn là Huyền khí Thánh giai, thế mà vách tường sắt thép này vẫn không chịu chút tổn hại nào, vậy thì chỉ có bán Thần khí mới có thể giải thích được không.
Rầm rầm rầm!
Hắn vung lên chiến đao lần nữa bổ tới mấy lần, lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn thu hồi chiến đao, sau đó tay phải hiện ra huyết trảo, nhắm vào tường sắt trùng trùng chộp tới.
Xùy
Nương theo một tiếng va quyệt chói tai, huyết trảo cũng kéo ra một đạo hỏa hoa, khác biệt chính là trên tường sắt có tự phù thần bí như ẩn như hiện, song vẫn không thấy có bất kỳ tổn hại nào.
- Xong rồi!
Lục Ly khe khẽ thở dài, huyết trảo gần như không gì không phá, cái đỉnh tròn này không cần nói cũng biết là bán Thần khí. Thiết Duệ nói đây là Man Thần Đỉnh, đã có chữ Thần ở trong đó, tự nhiên chỉ có bán Thần khí mới có thể nói được thông.
Ông!
Đúng lúc này, vách tường sắt và sàn trên sàn dưới đỉnh tròn chợt phát sáng lên, vô số tự phù thần bí lấp lánh, một cỗ uy áp vô danh tràn ra. Lục Ly đứng ở trung tâm đỉnh tròn, ngước mắt nhìn lên chằm chằm, nét mặt đầy vẻ trầm trọng.
Uy áp truyền xuống từ trên đỉnh đầu vô cùng khủng bố, cảm giác cứ như bầu trời đang áp xuống, muốn cường hành nghiền hắn thành thịt vụn.
Hí hí
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, đứng ở trên vai hắn, hai mắt nhỏ cũng chất đầy vẻ ngưng trọng. Vừa rồi lúc ở bên ngoài Lục Ly từng đánh thức nó, nó còn chưa có cơ hội động thủ thì đã cùng theo Lục Ly bị hút vào trong này.
Xoẹt!
Trên nắp đỉnh sáng lên một đạo quang mang nóng bỏng, tiếp đó uy áp càng lúc càng tăng mạnh, từng đạo hồ quang điện như ẩn như hiện, hệt như một mảnh mây đen to lớn chính đang cuộn trào, ấp ủ thần lôi khủng bố.
- Thần lôi?
Lục Ly rốt cục đoán được sát chiêu của Man Thần Đỉnh này, xem ra sau khi hút người đi vào, Man Thần Đỉnh sẽ phóng thích thần lôi, đánh cho người bên trong hóa thành tro bụi.
Sát chiêu bán Thần khí khủng bố cỡ nào?
Cành liễu trong chiếc bình của Cơ Mộng Điềm tùy tiện giật động một cái, thân thể dị tộc lập tức nổ tung, có thể thấy uy lực bán Thần khí ghê gớm đến đâu.
Lục Ly đến cả chiến giáp Thánh giai đều không có, chỉ dựa vào nhục thân, liệu có thể gánh được thần lôi của Man Thần Đỉnh không? Chính bản thân Lục Ly đều không có mấy tự tin.
Xuy xuy!
Quang mang trên đó càng lúc càng sáng rực, hồ quang điện lấp lánh càng lúc càng mãnh liệt, uy áp cũng theo đó càng lúc càng lớn mạnh. Lục Ly ngừng thở, đầu óc cấp tốc vận chuyển, âm thầm nghĩ cách phá cục.
Chỉ là hắn dù có suy nghĩ nát óc đều vô kế khả thi, hệt như một tên phàm nhân đối mặt với lực lượng thiên địa. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều không chút ý nghĩa.
Xoẹt!
Lôi điện trên đỉnh đầu hoàn thành súc thế, một đạo tia lửa điện màu đen vạch phá hư không, bắn thẳng tới Lục Ly, tốc độ cực nhanh, không gian trong này lại chật hẹp như vậy, Lục Ly dù muốn tránh sợ rằng cũng không tránh được.
Hưu.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch trên vai Lục Ly đột nhiên bay vọt lên, xông thẳng tới thần lôi.
Oanh!
Thần lôi đánh trúng Tiểu Bạch, cả người Tiểu Bạch lập tức bị đánh rớt xuống, trùng trùng ngã nhào trên vai Lục Ly. Lục Ly đều bị kéo cho lảo đảo lui ra sau mấy bước, Tiểu Bạch theo đà rơi xuống, lăn lộn ở dưới sàn, toàn thân không ngừng co giật.
- Tiểu Bạch!
Mắt Lục Ly trợn trừng như sắp nứt, hét lớn một tiếng, chạy như bay mà đến, bế Tiểu Bạch lên. Một thân lông trắng của Tiểu Bạch nay đã bị cháy đen, trên da thịt còn có mùi cháy khét, chẳng qua đôi mắt nhỏ của nó lại lóe sáng lóe sáng.
Hí hí!
Tiểu Bạch kêu hai tiếng, thân thể đình chỉ rung động, sau đó kiêu ngạo ngóc đầu lên. Tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly, đối với nó thần lôi này chỉ là chuyện nhỏ, không đánh chết nó được.
- Cái này...
Vừa rồi thần lôi kia khủng bố cỡ nào, mặc dù Lục Ly không tự thân thể nghiệm qua, nhưng hắn có cảm giác vô cùng cường liệt. Rằng nếu mình bị oanh trúng, không chết cũng phải lột lớp da, thế mà Tiểu Bạch lại chẳng có gì đáng ngại, chỉ là bị chút ngoại thương mà thôi.
Ở trong mắt Lục Ly, năng lực phòng ngự của Tiểu hẳn là rất yếu, con thú nhỏ lớn chừng nắm tay thì phòng ngự mạnh được đến đâu? Hắn cảm thấy mình chỉ cần tùy tiện vỗ một chưởng, Tiểu Bạch liền sẽ biến thành thịt nát.
Nhưng giờ Tiểu Bạch đón đỡ thần lôi khủng bố như thế, lại vẫn chẳng hề hấn gì. Chuyện này quá quỷ dị, khiến Lục Ly khó mà tin tưởng cho được.